Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Ngày đón dâu...

- Ck : aloo. vk yêu à? Chuẩn bị xong chưa?
- Vk : xong rồi ck ạ.
- Ck : hôm nay là ngày mình chính thức là vk ck.hồi hộp quá vk ạ..
- Vk : Tim vk đập nhanh như ngày đầu ta quen ck à..
- Ck : vk ngốc.. còn mấy tiếng đồng hồ thôi là mình sẽ sống với nhau cả đời mà..
- Vk : vk chuẩn bị xong hết rồi ông xã.
- Ck : chắc hôm nay vk là cô dâu đẹp nhất thế giới rồi. đợi ck 30p.. ck đến rước..
- Vk : vk đợi ck 4năm rồi. Đợi thêm mấy phút nữa có sao đâu.ck cúp máy đi..
- Ck : ừ.. ck chuẩn bị đi luôn đây. tút..tút
.. cô dâu chờ đợi trong niềm phấn khởi của ngày cưới..đếm từng tích tắc trôi qua.
.... 30p sau .
- Vk : nhắn tin ông xã đến đâu rồi? vk chuẩn bị ra cổng đợi nhé?
- Ck : im lặng.. không trả lời
....30p nữa trôi qua.
Cô dâu bắt đầu sốt ruột...
- Vk : cầm điện thoại lên gọi ...
- Ck : ...thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.. xin quý khách vui lòng gọi lại sau .
- Vk : nhắn tin.. đáng ghét.giờ này còn chưa đến. muốn gây bất ngờ cho vk hả?
- Ck : im lặng ...
.... vừa gửi xong tin nhắn... điện thoại cô dâu đổ chuông từ 1số điện thoại lạ...
- Vk : aloo.ai đây ạ?



- SDT lạ : chị đến ngay bệnh viện chỗ ngã 3 đi... anh tai nạn giờ đang cấp cứu.
- Vk : *nghe tin cô như chết đứng..tiếng rơi của chiếc điện thoại xuống sàn nhà làm cô như tỉnh giấc.
Cô vội cùng người nhà đến bệnh viện vẫn trong bộ váy cưới lộng lẫy...
..đến bệnh viện..
Cô đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu ... ánh mắt cầu nguyện với hy vọng..
Cánh cửa đã mở.. cô lao đến hỏi các sĩ..
- Vk : bác sĩ.. ck tôi sao rồi? Anh ấy không sao chứ?
- Bác sĩ : lắc đầu xin lỗi.. chúng tôi đã cố gắng hết sức.. xin chia buồn cùng gia đình..
.. chiếc xe cấp cứu từ từ chuyển bánh ra.. cô chạy vội đến nắm tay..
- Vk : ck ơi.. vk đây. Nói với vk ck vẫn ổn đi.. vk xin ck.
- Ck : nói với giọng đầy yếu ớt Anh..xin lỗi. Hãy tìm người tốt hơn anh.xin lỗi đã không mang lại cho em 1hạnh phúc trọn vẹn...nói xong chàng trai tắt thở....
... tiếng òa khóc không ngớt của mọi người xé tan khoảng không gian yên tĩnh... tuy nhiên cô dâu vẫn quyết định tổ chức đám cưới ngay trong bệnh viện.. đám cưới diễn ra với sự chứng kiến của các bác sĩ và ytá... ...hôm nay cô là cô dâu đẹp nhất thế giới..

Tại sao phụ nữ tốt lại yêu đàn ông tồi?

Đôi lúc, nhìn các cặp đôi hay vợ chồng, bạn giật mình vì tại sao ai cũng khen cô gái đó tốt bụng, hiền lành mà lại đi với một

Đôi lúc, nhìn các cặp đôi hay vợ chồng, bạn giật mình vì tại sao ai cũng khen cô gái đó tốt bụng, hiền lành mà lại đi với một gã đàn ông nổi tiếng là sở khanh, hoặc xấu xa, hư hỏng?

Bác sĩ Pat Allan, với 36 năm kinh nghiệm trong nghề tư vấn tâm lý cũng những trải nghiệm của mình đã đưa ra lý giải về sự đối nghịch giữa những cặp đôi này. Ông cũng chia ra 4 loại phụ nữ rất dễ lọt vào “tầm ngắm” của những gã đàn ông tồi.

1. Phụ nữ sống bản năng

Những cô gái này thuộc dạng khá linh hoạt về mọi lĩnh vực, cô ấy có một diện mạo đẹp và một tâm hồn sâu sắc, điều này khiến cô ấy khá tự tin và thoải mái trong mọi mối quan hệ. Những cô gái có tính cách phóng khoáng như vậy thường trong cơ thể thường chứa một loại hóc môn Oxytocin (hóc môn kích thích sinh dục) khá lớn. 

Cũng chính vì thế nên cô ấy luôn vô tư, không tính toán trong các mối quan hệ, cô ấy không quan tâm đến việc nam giới có đủ tư cách hay các điều kiện như: khả năng tài chính, trình độ để trở thành bạn trai mình hay không. Chính vì hóc môn oxytocin lớn nên cô ấy ít khi sử dụng lý trí để suy nghĩ về vấn đề này mà thường để trái tim lên tiếng.

Khi thấy một người đàn ông không tốt nhưng anh ta lại có một cơ thể hấp dẫn hay những lời nói ngọt ngào, những cô gái này thường rất khó bỏ qua và thưỡng “chết”. Nhất là khi trong tình trạng bị kích thích, hóc môn oxytocin trong cơ thể lên cao, cô ấy thường tìm cách thỏa mãn khả năng phần “con” trong cơ thể mình trước, mọi lời khuyên của bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp và những lợi ích khác bị đặt xuống cuối. Những gã đàn ông tồi biết rõ điểm này và thường đánh vào những lúc yếu đuối nhất của cô ấy.


2. Phụ nữ đam mê sự nghiệp

Những cô gái mạnh mẽ thường khá thông minh và giỏi giang trong mọi lĩnh vực, nhưng về tình cảm thì lại mong manh và yếu đuối. Cô ấy luôn được mọi người ngưỡng mộ về khả năng kiếm tiền, quyền lực và kĩ năng giải quyết vấn đề. Thường những người phụ nữ ở dạng này đã ở lứa tuổi trên 30 thậm chí là mãn kinh bởi đó là khi họ thành đạt trong công việc và chứng tỏ mình nhất.

Khi còn trẻ, những người phụ nữ này mải mê chạy theo sự nghiệp và tiền bạc, họ bỏ quên tất cả bạn bè, mái ấm gia đình để đạt được mục đích mình mong muốn. Họ có một khao khát thành đạt và quyền lực mạnh mẽ như nam giới thậm chí còn hơn, thời tuổi trẻ của họ, những khao khát về tình yêu dường như được nhường chỗ cho những đam mê quyền lực.

Chính vì thế, khi đã có tuổi và đạt được thành công, nhìn lại bạn bè và những người thân, mọi người đều đã có gia đình và con cái, những người phụ nữ này cảm thấy cô đơn hơn lúc nào hết, lúc này ham muốn sẻ chia và nhu cầu tình cảm của họ bị dồn nén tích tụ trong bao nhiêu năm tuổi trẻ trở nên bùng phát mạnh mẽ.

Những gã đàn ông tồi luôn nắm được khía cạnh này và khoáy sâu vào nó để chinh phục những phụ nữ quyền lực nhưng lại mỏng manh về tâm hồn. Bản chất của những gã tồi là không có gì giỏi giang ngoài việc dễ đoán tâm lý phụ nữ. Họ biết rằng phái nữ ở độ tuổi ấy, khi mà nắm giữ quyền lực như vậy thường bị áp lực công việc, tài chính khá lớn, về nhà lại cô đơn một mình nên rất dễ yếu đuối, thậm chí họ còn dễ sinh nghiện chất có cồn, thuốc lá và đặc biệt là thường lảng tránh khi bị nhắc đến vấn đề gia đình.

Và không khó khăn gì để lấy lòng những người phụ nữ này. Chỉ cần xuất hiện đúng lúc họ buồn nhất, thường xuyên rủ đi ăn, đi chơi và sử dụng những động chạm nho nhỏ về thể xác là có thể khơi gợi những ham muốn bản năng bấy lâu bị chôn giấu ở những người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cô đơn. 

Là một người phụ nữ thông minh, giỏi giang trong công việc, những người phụ nữ này không quá ngốc để biết những gã đàn ông kia đến với mình để làm gì, song sự buồn, cô quạnh đã khiến họ chấp nhận những gã đàn ông kia để giải trí, để bớt trống vắng.

Và dần  dần, thành một thói quen, họ không thể từ bỏ được nên coi đó như một phần cuộc sống của mình.


3. Phụ nữ nhân từ

Những dạng phụ nữ nhân từ luôn là khán giả “bất đắc dĩ” của những màn “kêu nghèo kể khổ” của các gã đàn ông tồi nhưng đóng kịch giỏi. Những người phụ nữ này quá tốt, quá hiền, quá nhân ái nên luôn nhìn cuộc đời “màu hồng” và nghĩ rằng mọi người đều tốt đẹp như chính con người của cô ấy. Cô ấy được nuôi dưỡng tốt, có những người bạn tốt và luôn nghĩ tốt về mọi người. Những lời cảnh báo và phân tích của người khác dành cho các gã đàn ông đang “đóng kịch” trước mặt cô bị coi là giả dối và không chính xác.

Chơi với những gã đàn ông tồi nhưng “dẻo mỏ”, cô ấy hầu như bị lợi dụng, cái được duy nhất là những màn kịch được đóng rất khéo mà phần đông trong đấy là những câu chuyện na ná giống nhau: cuộc sống khó khăn, gia đình tan vỡ, thiếu thốn tình cảm, khó khăn về tiền bạc.. của các “diễn viên” chuyên nghiệp.

Và chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy móc hết gia tài của mình để đi “cứu giúp” những “mành đời khó khăn” ấy. Cô ấy cũng không ngại ngần mang tình yêu và thân xác của mình đi che chở và an ủi cho những kẻ thiếu thốn tình cảm. Ngay cả khi bị lợi dụng hết tiền bạc, cơ thể rã rời, không còn sức hấp dẫn, cô ấy vẫn không nghĩ đó là những kẻ xấu xa, đang lợi dụng mình, thậm chí còn cho rằng: “Giờ anh ta còn đáng thương hơn mình và mình thật đáng trách vì đã không giúp được anh ta”.

4. Phụ nữ hấp dẫn

Khác với 3 dạng phụ nữ trên, những người phụ nữ hấp dẫn và có sức lôi cuốn không phải là người chỉ thích sống theo bản năng, không mải đam mê sự nghiệp mà thiếu vắng tình cảm, lại cũng không quá khù khờ để bị lợi dụng, nhưng tại sao họ vẫn “chết” dưới tay những gã nam giới xấu xa?
Những người phụ nữ dạng này đều có hình thức ưa nhìn và cuốn hút, họ cũng biết cách nói chuyện thu hút nam giới, trình độ của họ không phải là kém cỏi và số nam giới theo họ cũng khá nhiều. Chính vì thế, sự tự tin và tự kiêu của họ khá lớn. Và trong c...

Lâu lắm rồi vẫn thèm một cái ôm

Chẳng thiếu những người đàn ông muốn cùng bạn “lên giường”, nhưng một người đàn ông để cho bạn một cái ôm ấm áp và trong sáng, liệu có không?

Có khi nào sau một buổi tiệc tùng ồn ã, với rượu, bia, những tiếng cười đùa và những lời tán tỉnh, bạn trở về căn phòng của mình, nhìn màn đen im lìm sau cánh cửa không người chờ đợi và tự hỏi: “Đã bao lâu rồi mình thiếu một cái ôm?”. Không phải một cái ôm xiết chặt chứa đựng khao khát nhục cảm, cũng không phải cái ôm gợi mở cho bất kỳ sự khám phá nào sau đó. Đơn giản là một cái ôm nhẹ nhàng, thật bình dị và trong trẻo, đó mới là cái ôm mà đôi khi những con người dù là độc thân hay đang yêu vẫn thấy mình đang thiếu.


Khi còn bồng bột, người ta thường nhầm tưởng rằng làm tình là đỉnh cao nhất của một mối quan hệ, là sự gắn kết vĩ đại nhất của tình yêu. Nhưng khi trưởng thành rồi, mới thấy hóa ra sự chung đụng thể xác nhiều khi chỉ giản đơn như một thỏa thuận, có còn đủ kiên nhẫn để ôm người ấy trong vòng tay mình không mới là điều đáng để bận tâm. Nếu nhà bạn nuôi mèo, bạn có thấy rằng mỗi khi bạn nằm, ngồi ở bất cứ đâu trong nhà, con vật nhỏ bé ấy cũng tìm đủ mọi cách để nhảy tót vào lòng bạn, hoặc nhẹ nhàng hơn thì gừ gừ cuộn tròn tựa vào chân bạn. Phụ nữ và cả đàn ông kỳ thực đều có lúc giống như một con mèo vậy, dù đã được cho ăn no vẫn thích được vỗ về, cưng nựng. Chỉ có điều, lòng kiêu hãnh hoặc đôi khi là sự e ngại của chúng ta lớn hơn chú mèo, chỉ dám ngấm ngầm mong muốn chứ chẳng đủ dũng cảm nhảy tót vào lòng ai đó, bất chấp việc bị nhăn mặt quẳng ra không thương tiếc nếu “chủ” của ta đang bận rộn. Một cái ôm im lặng, hai hơi thở gần kề, hai trái tim sát chặt, hai tâm hồn mở rộng không thể che đậy bằng hành động hay lời nói. Nếu không đủ yêu thương, liệu bạn có kiên nhẫn được không? Nếu ví tình yêu là một bậc thang, thì mức độ gần gũi chính là những nấc thang đẩy nó lên xa dần, cao dần.


Tuổi 17, một cái nắm tay thật khẽ đủ làm hai má ta bừng đỏ và trái tim loạn nhịp. 20 tuổi, khoảnh khắc của nụ hôn đầu giống như uống một ly rượu mạnh vừa điên cuồng vừa tràn trề say đắm. Vị mạnh của ly rượu tăng lên cùng trăm nghìn cảm xúc hỗn loạn khi hai tâm hồn, hai thể xác đang yêu quyện hòa làm một. Rồi nhanh chóng, nấc thang đó trở thành quen thuộc. Hơi thở của chúng ta bớt gấp gáp, nhịp tim dần trở nên bình ổn và cảm xúc bỗng trở thành một thói quen. Đôi khi, giữa khoảnh khắc run rẩy khi luồng điện lan nhanh toàn cơ thể, chúng ta mơ màng tự hỏi: “Phải chăng cái ta đang cần là một cảm giác khác?”. Tâm hồn mỗi người nhiều khi như một cô gái đẹp lạc giữa một bữa tiệc ồn ào. Chẳng thiếu những người đàn ông muốn cùng cô ấy “lên giường”, nhưng một người đàn ông để cho cô ấy một cái ôm ấm áp và trong sáng thì tuyệt nhiên không. Cô đơn nhất có lẽ là thế, luôn có thể tìm “đối tác” cho một đêm cuồng nhiệt, nhưng chẳng có người nào đủ tin cậy để cho ta một cái ôm. Khi còn trẻ, ta khao khát tiến xa hơn khi ôm một ai đó trong lòng. Vài năm sau, điều duy nhất ta mong muốn là khi những phút giây đắm say kết thúc, có thể yên bình và thanh thản trong vòng tay nhau. Tôi vẫn nghĩ rằng để ôm một ai đó trong lòng, đủ sâu và đủ lâu là điều không dễ. Một cái ôm im lặng, hai hơi thở gần kề, hai trái tim sát chặt, hai tâm hồn mở rộng không thể che đậy bằng hành động hay lời nói. Nếu không đủ yêu thương, liệu bạn có kiên nhẫn được không? Khi trái tim đã mệt mỏi, mọi lời nói đều trở nên đáng ngờ và những chung đụng thể xác cũng hóa thành thói quen nhạt nhẽo. Hóa ra, cái chúng ta cần chỉ là một cái ôm. Hơi thở con người là những nhịp sóng dịu dàng. Tôi thích kiếm tìm sự thanh thản của tâm hồn từ những nhịp sóng ấy. Chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm.


Tôi thừa nhận mình giống như một chú mèo nhỏ, thích ôm và thích được ôm. Một buổi sáng mùa đông se se lạnh, được ai đó kéo vào lòng, bao phủ bởi sự ấm áp ngọt ngào không tả xiết, và thức dậy trong một cái ôm. Tuổi 17, tôi mơ về người đàn ông có bờ vai thật êm và tấm lưng thật rộng, đủ để tôi an tâm nhắm mắt tựa vào. 7 năm sau, tôi lại thấy sự êm ái và an toàn không nằm ở vóc dáng mà nằm ở trái tim. Một trái tim đủ bao dung, để khi anh mở vòng tay ôm tôi, những cơn giông tố ngoài kia chỉ là những ngày Hà Nội bão về, thật dịu dàng. 

Thư gửi cô gái tôi yêu rất nhiều!

Cô gái 22 ... !

Ngày em nhận ra rằng cuộc sống của em một phần luôn có chị, thì lúc đó em đã hình dung ra được một cảnh tượng có vui có buồn theo đúng nghĩa nó vẫn mang. Nó là những chuỗi ngày chờ đợi chị trong những mong nhớ, là những ngày e nhớ chị về những niềm vui, nhớ những ánh mắt buồn hiu, nhớ cả giọt nước mắt chị rơi trên vai em. Đó là viễn cảnh em chọn, em chọn để được sống bên chị, để được thấy chị cười mỗi ngày. Em không còn là một đứa trẻ con tinh nghịch hay lém lĩnh nữa, em đã không có những thứ ấy trong quãng đời tuổi thơ. Em biết chị còn thiếu vắng những điều ấy hơn em.

Anh Mao nói đúng, " phải có thời gian cho mọi thứ qua đi". Em đã hứa sẽ chờ chị cho đến khi chị chấp nhận yêu thương lại một ai đó, cho dù chẳng phải em.

Em luôn muốn hỏi chị, hỏi " Tại sao chị có thể bất chấp hết tất cả để yêu hắn, còn em thì không, con người hi sinh tất cả vì tình yêu mà chẳng bén nghĩ về bản thân lúc trước của chị đâu rồi?". 
Em xin lỗi. Em thật ấu trĩ phải không. Em đã thật ích kỹ khi cố nghĩ rằng chị sẽ quên hắn nhanh thôi, mà em đã gần như chẳng hề nhớ gì đến nổi đau lớn hơn rất nhiều. Em biết chị dằng vặt bản thân mình rất nhiều vì chuyện đó, em biết. Nhưng em đã không nghĩ tới cảm giác của chị. Em xin lỗi.

Khả năng làm mẹ của một người phụ nữ là vô tân, không phải chỉ một sớm một chiều hay chỉ là nguy cơ mà ta bỏ cuộc. Chị biết em sẽ học ngành gì mà phải không? Em sẽ chẳng tiếc vài tiếng mỗi ngày trong thư viện để tiềm hiểu về điều đó. Em sẽ học bằng hết khả năng, em sẽ kiếm thật nhiều tiền, sẽ cho chị làm mẹ lần 2 và lần 3 nữa nếu chị muốn. Và chẳng điều gì có thể ngăn cản em làm việc đó, ngay cả chị.

Chị tuyệt vọng hay thất vọng về bản thân? Hoặc chính chị đang cảm thấy hối hận về những gì mình làm, những suy nghĩ ngốc nghếch chỉ để giữ một tình yêu mờ nhạt từ phía kia. Chị hổi hận? Em biết khi nói thế chị sẽ đau lòng, nhưng chắc em phải nói ra.

"Đã làm sao lại hối hận? Phải chăng hối hận giúp chị lấy lại được thời gian, xoay lại được những điều chị đã làm sai? Không! Tất cả những thứ gói gọn trong 2 chữ "hối hận" chỉ là nước mắt, là những suy nghĩ đáng trách, là những cuốc trò chuyện với bản thân không có bắt đầu nhưng lại kết thúc đắng chát, là những dằng vặt chính mình khiến chị càng tuyệt vọng không lối thoát. Vậy tại sao chị lại chọn cách hối hận."

Chị đã tứng nói với em " còn có những con người còn khổ hơn chính chị em mình", chị đã nghĩ về điều gì khi nói ra điều đó? Mà giờ em thấy hình ảnh của chị chỉ là một cô gái tiều tụy cố tỏ ra mạnh mẻ vui tươi, nhưng, trái tim lại khóc rất nhiều. Chị chỉ biết hạnh hạ suy nghĩ của chính mình, chị không thể chấp nhận cho bản thân được phép yêu ai nữa. Nhưng chị biết chị càng làm thế chị lại càng cho em nếm đi nếm lại từng giọt nước mắt mặn chát không. Chị thật sự ích kỷ vậy sao? Em xin lỗi khi nhắc về mẹ chị, nhưng chị thật sự nghĩ chị cứ như thế liệu mẹ chị sẽ vui sao?


Em muốn chị là con người vui tươi, trẻ trung. Có rất nhiều cách để có con mà. Em biết, em nói thế thì dể lắm nhưng làm thì mới khó. Chị sẽ bỏ đi được những hối hận hay sai lầm tự trách bản thân của chị sẽ rất lâu. Một năm, hai năm ... có thể còn lâu hơn, nhưng em sẽ chờ cho đến khi đó. Em không muốn thấy chị tiều tụy đi từng ngày, em khống muốn chị mất dần đi sức sống.

Hãy sống tiếp, tiếp tục yêu thương, tiếp tục cảm nhận cuộc sống mà mẹ chị đã bỏ dở. Hãy sống thật xứng đáng với mong mỏi của mẹ ở chị, mà mẹ vẫn chưa kịp nhắn nhỏ cho chị.

Em vẫn còn muốn cũng nấu với chị nồi canh dưa leo có cả nấm, em muốn dạy chị nấu canh đu đủ sợi nữa. Em hứa sẽ chờ chị, chờ đến khi đó. Thằng nhóc này sẽ chăm sóc cho chị đến khi chẳng còn có thể thở được nữa.

•♥•♥•♥•♥ ☜ Sự Thật Về Người Yêu Cũ ☞ ♥•♥•♥•♥•♥•

Tất cả những gì mà “người cũ” nhớ về bạn, chỉ là hình ảnh của quá khứ. Khi nhìn bạn ở hiện tại, họ vẫn chỉ nhớ về ngày xưa mà thôi. Đừng nghĩ quá nhiều về chuyện “chắc người ta còn tình cảm với mình”. Họ sẽ nhớ về những kỉ niệm đẹp của cả hai, nhưng để họ “yêu lại từ đầu” thì không thể

· Đừng mong chia tay xong sẽ có thể làm bạn được như bình thường. “Làm bạn xã giao” thì được. Không phải họ sợ “yếu lòng” trước bạn. Chỉ là vì họ ghét sự thay đổi nơi bạn. Có vẻ như bạn cũng đang gắng gượng khi duy trì một “tình bạn vô nghĩa” kiểu này. “Người cũ” đã quen với việc được bạn cư xử như người yêu.

· “Người cũ” luôn ghen tị với người yêu của bạn. Họ có sự so sánh. Họ cảm thấy tủi thân. Họ suy nghĩ nhiều về chuyện ngày xưa. Vì bạn có sự thiên vị trong cách đối xử. Phải chăng trong tình yêu hiện tại, bạn đã “công khai” quá nhiều? 


· Những món quà ngày xưa mà bạn tặng người ta, đừng hi vọng nó còn nguyên vẹn, đầy đủ. “Người cũ” đã xếp xó, thanh lí, hoặc đã mang tặng cho người khác. Khi hai bạn đã chính thức “đường ai nấy đi” thì tất cả những kỉ vật đó đều trở thành chướng ngại, hoặc trở nên vô dụng trong mắt người ta.

· Bạn nghĩ rằng khi cả hai chia tay thì chỉ có mình bạn buồn khổ? Người ấy cũng suy sụp và khủng hoảng như bạn vậy, thậm chí còn từng thử “mở lòng” với rất nhiều người khác, cốt để quên đi trạng thái hiện tại. Nhưng rồi mọi chuyện “chẳng đâu vào đâu cả”.

· Sau khi chia tay, có thể “người cũ” cảm thấy bạn thật xấu xa. Nhưng rồi chỉ cần bạn đăng một status vu vơ, hay nhắc về người ấy, là ngay lập tức họ bị xao động và luôn nghĩ rằng, bạn vẫn còn tình cảm với họ. 

· “Người cũ” hay giả vờ được nhiều người để ý, hoặc giả vờ hạnh phúc cốt để thu hút sự chú ý của bạn. Thậm chí bạn có thể thấy người ấy đẹp hơn sau khi chia tay. Thực tế họ chỉ muốn bạn phải hối hận, chứ không có ý định quay lại.

Cô gái mà Anh yêu...

Em biết anh yêu cô gái ấy, cô gái lúc nào mắt cũng buồn và bờ môi biết đỏ, cô gái lúc nào cũng cần sự chở che từ phía anh.

Cô gái mà anh yêu, tóc đen và hay mặc váy...

Em khác cô ấy, tóc buộc cao, áo phông rộng và quần jeans bụi bặm. Em không thích mỗi lần anh so sánh, này em xem, mặc váy trông thật là xinh đẹp.

Đi bên đời anh, em như cô em gái nhỏ vui vẻ yêu đời, thỉnh thoảng lại để ý đến một vài chàng trai lạ. Đôi khi, ừ thì thỉnh thoảng đấy, anh cũng dành cho em chút quan tâm đời thường, như một kiểu người anh trai đi xa lâu ngày về thăm em gái. Em đành lén giấu tủi hờn vào những trang nhật ký viết hằng đêm.

Cô gái mà anh yêu không tranh giành tình cảm của anh dành cho em...

Vì anh yêu cô ấy thật lòng, em chẳng dám trách anh đâu. Em chỉ trách mình sao lại ngốc nghếch đến vậy, ngốc nghếch khi tự đặt bản thân vào mối tình đơn phương, mối tình ba người chỉ có mình em biết. Mọi thứ đang chảy trôi mà bỗng nhiên chững lại. Em rơi vào chênh vênh.

Cô gái mà anh yêu, mỏng manh, yếu ớt, và không còn bên anh nữa...

Cuộc tình kết thúc trong sự chán nản của người ở lại. Anh à, đừng nhìn em như một người thay thế, bởi dẫu có mạnh mẽ đến nhường nào, thì đằng sau lớp vỏ bọc, người con gái đều giữ riêng cho mình chút yếu lòng cố hữu. Trái tim em biết rằng nó đang nhìn về phía anh, nhưng lý trí em bắt em phải chọn lựa để rồi quyết định thêm nhiều lần nữa,rằng sẽ phải đi về phía không anh.

Có phải vì em mạnh mẽ quá, nên anh cho rằng mình thừa thãi khi bên em, chẳng phải âu lo về việc ngày hôm nay em cảm thấy thế nào.

Có phải vì em lúc nào cũng cười, nên anh nghĩ mình không cần mang lại niềm vui cho một người luôn hạnh phúc?

Có phải chăng do em diễn đạt vai cô em gái nhỏ, nên anh tin, em sẽ tự mình làm yên vui trái tim bé bỏng luôn đập khẽ khàng nơi ngực trái?

Em đứng lại nhìn chặng đường đã qua, chặng đường mà dành cho anh quá nửa phần tình cảm, dành cho cô gái mà anh đã yêu chút hờn ghen xen lẫn sự khát khao. Em mong mình được anh yêu thương, được anh quan tâm như cách anh vẫn làm với cô gái ấy. Con gái mà, ai chẳng muốn được chở che, nhất là sự chở che từ người mình yêu thương.

Chúng ta luôn ích kỷ trước hạnh phúc. Hạnh phúc cứ nhảy nhót như một thứ sinh vật hiếu động, ở cạnh người này chán rồi lại đến với kẻ khác. Em dẫu có giữ chút hạnh phúc nhỏ nhoi khi bên anh, thì sẽ đánh mất những hạnh phúc lớn lao đang đợi em ở phía trước. Em đi, rời xa anh như cách cô gái ấy đã làm, vì em hiểu, chẳng cô gái nào chấp nhận một tình yêu chắp vá, cũng chẳng có cô gái nào chấp nhận mình mãi là kẻ thế chân. Có bao giờ anh hiểu, em cũng yêu anh nhiều như cô gái ấy, chỉ khác là không thể trao anh…

BẮT CÁ HAI TAY - EM DIỄN HAY LẮM

- Em định bắt cá hai tay đấy à?

- Anh nói gì cơ? Chi quay lại tròn xoe mắt nhìn Quân.

- Không phải à, đưa một tay đây anh giữ, không thì em ngã xuống hồ bây giờ.

- Hì hì. Không cần, cứ kệ em.. Em cứ thích bắt cá hai tay đấy. Nói rồi Chi huơ huơ tiếp cái lưới con con..

Quân nhìn cái dáng nhỏ con của Chi bên mép nước, chẳng nói được gì chỉ biết cười trừ. Anh nằm lên bãi cỏ bên hồ. Cuối chiều, những đám mây trắng chuyển dần sang màu mỡ gà, mặt trời như quả cầu lửa rực đỏ một góc trời. Gió thổi mạnh hơn, đám lau sậy uốn mình trong gió, rung rung những bông lau trắng xóa. Gần đấy, sen đã tàn, chỉ còn lại những gương sen xa bờ, thay vào đó là hoa súng nở rộ. Hồng, trắng, vàng chen nhau nở giữa hồ như những cô gái yểu điệu váy áo đang tạo dáng nơi xa xa. Liếc nhìn phía Chi, Quân lại mỉm cười. Chi vẫn đang chăm chú hớt hớt mặt nước. Cô gái ấy, chẳng điệu đà mà luôn xinh tươi. Chi không thích những bộ váy diêm dúa, dù khi mặc lên, trông cô không khác một con búp bê dễ thương. Nụ cười cô lúc nào cũng sáng và trong, giọng nói lanh lảnh nhưng lại đáng yêu. Cô gái ấy hay nói với Quân rằng " Đẹp cũng để làm gì, đẹp quá lại có người yêu, em không thích."

- Anh ơi, em vớt được cá thật này! Nà ná na... na na... Chi cho cá vào cái cốc nhỏ bên cạnh rồi chạy đến phía Quân. - Anh nhìn này, bụng nó màu trắng bạc dễ thương chưa.?

- Không cho anh thì chẳng có con nào dễ thương hết!

- Anh đúng là... đểu...! Đưa chai nước kia đây, em thả cá vào cho.
- Ơ, cho anh thật à... con cái nhà ai mà thảo thế.

- Xí... anh đừng có tưởng bở, em mà lừa được thêm vài con nữa thì mới cho anh. Nói xong Chi lại chạy đến mép nước.

- Thôi, anh không lấy cá nữa đâu (lấy em là được rồi - nói thầm), về đi em, gió lạnh, dễ cảm lắm.

Chi chẳng thèm trả lời, tay cầm cái lưới nhỏ hớt hớt.

**
- Em có tài bắt cá thật! Quân nhìn mấy con cá bụng trắng mà Chi đưa cho, khẽ lẩm bẩm.

- Người em còn bắt được nữa là cá!

- Ừ, một tay vài con cá... Á... .Quân kêu khẽ, anh nhìn xuống cổ tay, một vết tím nhỏ.

- Anh nói cái gì đấy...

- Anh đùa thôi mà, gì mà em véo anh đến tím cả tay thế này.

- Thế là nhẹ đấy. Chi vùng vằng bỏ đi trước.

- Chi... .!

**

- Chi...! Làm người yêu anh nhé!

- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.

- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?

- Em không thích trêu như vậy...

- Làm người yêu anh nhé...

- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.

- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?

- Em không thích trêu như vậy...

- Làm người yêu anh nhé..

- Em... .Chi chưa nói hết câu, Quân đã đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

- Anh chờ câu trả lời của em... Giờ thì đi ăn đã, anh đói lắm rồi.

- Mang cả mấy con cá này à?

- Có sao đâu. Em thích ăn gì?

- Pi... ... ... ... ... ... Pizzzzzza!

- Đi... còn chờ gì nữa... .Quân nắm nhẹ bàn tay, kéo Chi đi.


Ba cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn. "Em đi học về chưa?". "Sao em không nghe máy thế, đọc được tin nhắn gọi lại cho anh." Chi chuyển máy sang im lặng, rồi chăm chú ngồi xem thực đơn.

- Chị phục vụ ngoài kia vừa khen em xinh đấy!

- Lại đùa... Chi vẫn chăm chú xem thực đơn.

- À, thực ra chị ấy khen anh với em đẹp đôi.

- Anh lại tự sướng. Em biết em thế nào chứ.

- Anh chị dùng gì. Chị phục vụ nhẹ nhàng hỏi, ngắt đôi câu chuyện.

- Pizza hải sản, cỡ trung. Soup gà và soup ngô. Hai pepsi. Hết rồi ạ. Chi nhanh nhảu nói.

- Tối nay anh phải đi học.

- Sao còn đi ăn với em làm gì.

- Nếu không thì em lại bỏ bữa vì chán ăn một mình à.

- Ừ thì... .À mà anh chăm mấy con cá này cẩn thận, nó mà có mệnh hệ gì thì cứ cẩn thận với em. Đôi mắt gườm gườm thành mắt một mí ngộ đến lạ. Quân phì cười.

- Anh còn cười, em nói thật đấy. Chi véo cổ tay Quân.

- Em thật là bạo lực. Thế nếu cá em nuôi chết trước thì sao?
- Thì... Chi nheo mày... - Thì... anh bảo gì em cũng nghe.

**

- Em về cẩn thận nhé, hôm nay anh không đưa em về được.

- Anh đi học ngoan đi, em đi vài bước nữa là về đến nhà rồi còn gì. Mà anh mang cả cá đi học Kinh tế học à?

- Ừ, cho nó đi học cùng. Thế nhé, bye em.

- Bye anh.

Chi bước đi, thỉnh thoảng quay lại, Quân vẫn đang đứng đó như chắc chắn Chi không gặp việc gì mới đi về trường. Bước vào cánh cổng xanh cao lạnh ngắt. Chi rút điện thoại và bấm số.

- Anh à, anh đang làm gì thế?

- Anh đang ở đài truyền hình. Em đi học về chưa? Sao lúc nãy anh gọi em không nghe máy?

- Em để im lặng nên không nghe thấy chuông reo. Em vừa ngồi bên Tây Hồ, gió lạnh bị đau họng rồi nè. Chi giả vờ cái giọng khàn khàn.

- Em phải giữ sức khỏe chứ, ốm thì biết làm thế nào.

- Em ốm thì anh đến chăm chứ sao. Anh ăn tối chưa?

- À, anh vừa ra cổng Bắc ăn với bạn rồi!

- Bạn nào? Gái hay trai?

- À... con trai... Cũng có con gái, nhưng mà bạn cũ cả mà... em đừng giận chứ. Khánh nói nhẹ, dỗ dành Chi.

- Thật là bạn bình thường thôi chứ?

- Thật mà... Thôi anh làm việc nhé, tí xong việc anh gọi cho em.
- Dạ. Chi cúp máy, khẽ cười.

Cô vừa mở cửa thì nhận được tin nhắn "Bạn bè bình thường thôi, bé yêu đừng giận nhé. Yêu em nhiều". Chi nhìn cái vòng mà Khánh tặng, phía bên trong có dòng chữ nhỏ "Yêu Em". Để balo lên ghế, Chi đặt lưng lên giường. Trán cô hơi nóng, có lẽ cô bị nhiễm lạnh. Chi pha lấy ấm chè nóng. Trong lúc chờ đợi, cô bật máy tính check mail. Không có gì đặc biệt. Mở vài bản nhạc không lời. Điện thoại lại báo tin nhắn đến. "Đi học chán quá, anh lại nhớ em rồi". "Chán vậy anh mới nhớ em à". Chi nhắn nhanh lại.

Quân đọc tin nhắn của Chi, bất giác cười. "Em đúng là ngốc thật"
Bỏ đường vào tách trà. Nhấp một ngụm, Chi đọc tin nhắn rồi khẽ cười. Không biết ai mới là kẻ ngốc thật sự. "Anh học đi, em hơi mệt, đi nghỉ đã, mai mới làm bài tập". "Ừ, em nghỉ đi. Uống nước ấm nhé không viêm họng". Chi lại nhắn tin khác cho Khánh "Anh bận thì cứ làm việc nhé, tí không phải qua chỗ em đâu, em hơi mệt, đi nghỉ đã". "Sao vậy? Em ốm à, có cần thuốc gì không anh mang qua?" "Thôi, em nằm một chút là được rồi." "Ừ, vậy em nghỉ sớm đi, Yêu em".

Khuôn mặt Khánh hiện lên vẻ lo lắng khi nhận được tin nhắn của Chi. Hôm nay vì bận đi viết bài mà anh rời lớp sớm mà không kịp nói với Chi, cả chiều nay cô không bắt máy mà lại ra Tây Hồ. Cô hay ra đấy mỗi khi tâm trạng không vui, không lẽ cô giận anh?
- Khánh ơi! Bài viết về tân sinh viên xong rồi đấy, cậu cho in đi nhé.
- Ừ! Xong ngay đây. Công việc lại khiến Khánh bận rộn.

**

Chiếc đèn ngủ sáng nhàn nhạt. Ôm gấu teddy, Chi chìm dần vào giấc ngủ. Giấc mơ chập chờn đến bên cô.

- Sao em lại đối xử như vậy với anh? Khánh hét lên đầy giận dữ.
Chi buông vội tay ra khỏi Quân. Quay sang nhìn Quân, Quân cũng nhìn Chi, ánh mắt đầy thắc mắc. - Anh ta là ai?

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Chi khỏi giấc mơ. Tim cô đập trống ngực mạnh.

- Em dậy chưa? Khánh nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa...

- Dậy thôi nào bé yêu. Ngoan. Dậy học bài, chiều tan học anh đưa đi chơi.

- Đi đâu ạ?

- Bí mật! Thôi anh phải lên văn phòng khoa đây.

- Vâng.

Cúp máy, Chi thở phào. Hóa ra chỉ là mơ. Vừa chuẩn bị bữa sáng, cô vừa nhắn tin cho Quân. "Sáng nay anh có giờ học không?".
"Anh không. Mới ngủ dậy nè bé."

"Tí đi tự học với em nhé. Em không thích ngồi học một mình."
"Ừ. Em định học ở đâu?"

"Tí em gọi cho anh."

Nhìn bát mỳ với ít rau và vài lát thịt bò đầy mãn nguyện. Chi mở một bản nhạc, vừa ăn mỳ vừa lướt web.

Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng
Đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng
Muốn cất tiếng nói thiết tha dành cho mọi người
Mà lòng ta bồi hồi mãi
Ngại ngùng chi một lời nói... .

**
- Sao em lại tự học ở đây nhỉ? Quân đặt balo xuống thảm cỏ.

- Có gì mà không được hả anh?

- Ừ thì...

- Nhé, ở đây yên tĩnh nè. Không khí lại rất trong lành nữa.
- Đúng là chẳng ai như em. Quân lẩm bẩm, trong đầu nghĩ thầm "Ở một nơi lãng mạn như thế này, lại có cả em, anh có thể học được à?"

- Kệ em... .

- Anh ngồi bên kia nhé. Quân nói rồi mang theo tập vở và cây bút chì đi về phía đối diện.

Chăm chú nhìn Chi, Quân đi lạc khỏi bài toán và những con số. Trong đôi mắt nâu của anh, giờ chỉ còn hình ảnh một cô gái ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào gốc cây, tay điềm đạm lật từng trang sách. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ khiến làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật, má hây hây hồng dễ thương. Thi thoảng cô nhoẻn miệng cười, có vẻ cuốn sách ấy khá thú vị. Quân cầm bút, bàn tay đưa những nét vội vàng trên giấy. Hình ảnh một cô gái mỉm cười giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạn hiện ra. Gió nhè nhẹ thoảng qua bay vài sợi tóc, Chi ngẩng đầu quay về phía Quân, ánh mắt chạm nhau. Quân vờ như không biết, chúi đầu vào tập vở. Chi cười khì, gấp cuốn sách lại, tiền về phía Quân.

- Anh đang làm gì "mờ ám" vậy?

- Anh đang làm toán thôi.

- Đâu em xem nào?

Không chờ Quân đồng ý, Chi cầm tập vở lên, lật lật vài trang giấy.
- Anh vẽ... không phải là đẹp, nhưng cũng không xấu. Nhưng mà em thích nên em sẽ lấy.

- Ơ...

- Ơ cái gì mà ơ... công em ngồi làm mẫu.

Quân chưa hết ngạc nhiên và hơi xấu hổ khi bị Chi bắt quả tang anh không làm bài tập mà ngồi vẽ cô, thì Chi đã lại khiến cảm xúc trong Quân dâng trào khi đặt nụ hôn lên má anh, thì thầm: - Yêu anh nhất quả đất.

**

- Cảm ơn anh! Chi nói, rồi kiễng đôi bàn chân, cô đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Khánh. Kéo Chi lại gần, Khánh ôm siết lấy cô, chìm vào nụ hôn ngọt ngào nồng ấm.

Nhìn những bông hoa dại tươi sắc phía cửa sổ, Chi thầm cảm ơn Khánh đã mang đến cho cô một buổi chiều tuyệt vời. Lấy cuốn nhật kí, cô viết những dòng chữ nắn nót.

" Ngày... tháng... năm...

Lâu rồi em không có một buổi chiều vui như vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, anh yêu ạ. Anh mang đến cho em không gian mới, cánh đồng rộng mênh mông với những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, tất cả đã giúp em mang đi những mệt mỏi. Giờ đây, quanh em chỉ còn tình yêu mà anh dành cho em. Yêu anh nhiều lắm."

**

- Dạo này mày thế nào? Linh thì thầm.

- Tao vẫn bình thường mà. Hỏi lạ. Chi thản nhiên trả lời, tay và mắt không ngừng dò trên giá sách.

- Mày yêu cả Quân và Khánh à? Con bạn cố để không phải hét lên ngạc nhiên.

- Đang trong thư viện. Bé mồm thôi.

- Sao mày lại làm vậy? Khánh yêu mày như thế.

- Mày nghĩ vậy à? Có lúc tao thấy Khánh yêu công việc hơn tao. Gặp Khánh thật khó. Nhưng Quân thì khác, Quân yêu tao và luôn ở bên khi tao cần. Tao cũng không biết tao bị sao nữa.

- Mày không yêu Khánh nữa rồi sao?

- Không phải vậy. Nhưng... .

- Mày điên rồi. Nếu cứ như vậy, mày sẽ phải hối hận. Linh tức giận bỏ đi.

Trời lạnh. Đường phố tấp nập người qua lại. Tay trong tay, Chi và Quân dạo qua những cửa hàng lưu niệm. Chi thấy bàn tay mình ấm hơn bao giờ hết, ấm bởi bàn tay rắn rỏi đang bao bọc bàn tay cô, ấm bởi tình yêu dịu ngọt mà Quân mang đến. Chi cười híp cả mắt khi đụng vào con gấu bông có nhạc Chúc mừng Giáng sinh.

- Em có thích không? Quân dịu dàng hỏi.

- Hì... Chờ em chút. Chi nói rồi rút điện thoại ra nghe, cuộc gọi từ Linh.

- Alo, Linh à , lâu lắm không gặp mày đấy?

- Mày đang đi mua quà Noel à? Sắp về chưa?

- Ừ, có việc gì không?

- Ừ, nhờ mày mua hộ tao một con gấu bông nho nhỏ, dễ thương, tao tặng đứa em mà đang bận không đi chọn được.

- Ừ, tao đang ở hàng thú bông, chọn luôn đây.

Cúp máy. Chi chăm chú nhìn vào đám thú bông. Quân đứng bên tư vấn hết con này đến con khác, mãi Chi mới chọn được một con vừa đẹp, giá lại sinh viên. Đứng ở quầy chờ gói quà, cô bé ở đó cứ tủm tỉm cười, nhìn Chi rồi nói:

- Người yêu chị tâm lý thật đấy.

- Hứ. Em bảo sao.

Cô bé đưa cho Chi một hộp quà khá to : - Anh ấy có viết thiếp trong đó đấy chị.

Chi nhìn hộp quà, rồi bước về phía Quân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Choang... Tiếng thủy tinh rơi vỡ như tiếng lòng ai tan nát. mọi người hướng về phía đó, nơi một chàng trai có vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn đau khổ, giận dữ. Miệng run run, môi mấp máy mãi mới nói nên lời :

- Em đang làm gì vậy?

- Khánh! Sao anh lại ở đây? Chi lắp bắp hỏi, cô trở nên bối rối, đỏ bừng mặt lên.

Khánh bước về phía Chi, nắm chặt bàn tay cô kéo đi.
Quân ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy kẻ khác kéo tay người yêu mình đi một cách thô bạo, máu nóng bắt đầu dồn lên gương mặt anh, anh hét lên: - Đứng lại! Anh là ai mà kéo người yêu tôi đi như vậy.

Khánh quay lại ném cho Quân một cái nhìn sắc lạnh.

- Ai là người yêu anh? Cô gái này sao? Cô ấy và tôi yêu nhau đã hơn năm nay rồi, sao có thể là người yêu anh được? Khánh nhếch mép, nụ cười của anh như thể nói vào mặt Quân rằng "Mày đừng có mà ngộ nhận."

- Chi! Em nói đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giọng Quân chuyển dần sang bực tức, bàn tay anh nắm chặt, đỏ ửng rồi chuyển màu tím. Cả hai chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

- Em... Em... Đôi mắt Chi chớp chớp, nước mắt lăn dài, cô nói không nên lời. Khánh buông tay cô ra. Như nhận ra điều gì khác lạ, anh nói :

- Đến giờ, em vẫn không thể nói ra em là người yêu anh, anh là gì trong trái tim em hả Chi? Nếu em không còn yêu anh, em có thể nói chia tay. Sao em lại đối xử với anh như vậy. Tình yêu không phải trò đùa, em coi những gì tôi dành cho em chỉ là mảnh giấy bỏ vô sọt rác. Những tin nhắn yêu thương, những nụ hôn em dành cho anh, tất cả chỉ là giả dối sao? Em nghĩ khi em lừa dối anh sẽ khiến anh vui sao? Xin lỗi vì anh đã ở bên em suốt thời gian qua, nếu đã từng có lúc em yêu anh, cảm ơn em vì điều đó.

- Anh! Chờ em! Chi hét lên níu chân Khánh. Khánh dừng lại chờ Chi chạy đến nhưng bàn chân cô chùn lại. Chi lưỡng lự, sau lưng cô lạnh buốt. Ánh mắt Quân như soi thấu tâm can cô. Khánh thở dài, không do dự quay bước. Quân tiến lại gần Chi, ánh mắt tóe lên tia đỏ giận dữ, nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng tràn ngập :

- Hóa ra là vậy đấy cô bé của anh. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao em ngập ngừng khi nói yêu anh, vì sao khi đi bên anh em luôn có cảm giác không an toàn. Em làm như vậy để được gì? Tình yêu không đáng ghét đến mức bị em đối xử như vậy. Đã bao giờ em hỏi mình rằng anh yêu em nhiều đến thế nào? Có bao giờ em nghĩ anh đã từng mơ về ngôi nhà hạnh phúc có anh, có em và cả tương lai của chúng ta? Đã bao giờ em nghĩ sẽ yêu chân thành một người, yêu đến mức người ta có làm em đau đến mấy thì em cũng không thể phủ nhận tình yêu ấy không? Là anh bây giờ đây. Anh yêu em nhưng anh không thể làm con rối trong tay em thêm nữa. Hãy để những kẻ khác làm con rối trong tay em.

- Anh... Đừng đi. Chi chạy theo níu lấy Quân nhưng anh gạt phắt tay cô. Cô loạng choạng ngã. Quân liếc nhìn cô, nhếch mép cười mỉa rồi bỏ đi. Còn mình Chi ngồi lại, tay bưng lên mặt khóc. Những người xung quanh nhìn cô chỉ trỏ, xì xầm bàn tán. Đầu óc cô quay cuồng bởi những lời nói, những mảnh suy nghĩ đan xen trong tâm trí. Bỗng cô thấy có ai đó đang đứng bên mình, đưa bàn tay để kéo cô dậy. Ngước gương mặt đỏ lấm lem nước mắt, cô nhận ra một người quen.

- Linh...

- Đứng dậy đi. Linh vẫn chìa bàn tay ra trước mặt Chi. Chi vội đưa bàn tay mình như tìm được kẻ chết đuối tìm được chiếc phao. Linh đứng đây, cô không đơn độc trước những lời bàn tán. Linh cũng sẽ giúp cô, cho cô một lời khuyên. Cô giang đôi bàn tay để ôm lấy Linh, để dựa vào Linh mà khóc. Linh nhẹ nhàng vỗ về.
- Khóc đủ chưa? Ướt hết vai rồi.

Chi khẽ khàng rời khỏi Linh, mắt cô sưng mọng nước mắt. Linh giơ tay lau những giọt nước mắt rơi. Rồi... Bốp... bốp... bốp... Linh thẳng tay tát vào gương mặt đang đờ đẫn đi của Chi.

- Của Khánh... của Quân... và cả của tao.

- Linh... Sao lại làm vậy?

- Sao lại làm vậy ư? Cô nên tự hỏi bản thân mình ấy. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ có một người bạn như cô. Cô là gì mà vì cô, tôi đã không còn tương tư mơ mộng đến Khánh. Tôi chấp nhận làm kẻ đứng ngoài, để nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc. Khánh yêu cô, tình yêu của anh ấy thuyết phục tôi từ bỏ tình yêu của mình, nhưng cô thì sao? Tình yêu của cô có đem lại hạnh phúc cho Khánh? Cô chỉ là một kẻ tham lam muốn tất cả mọi thứ thuộc về mình mà thôi. Bản thân cô có hiểu tình yêu là gì không? Vở kịch của cô đến đây chấm dứt rồi, vai diễn của cô cũng vậy. Tôi xấu hổ khi đã là bạn của cô.
Linh đã bỏ đi. Khánh và Quân cũng không còn bên Chi. Cô bước đi vô hồn giữa dòng đường tấp nập. Những ánh đèn lấp lánh đón chào đêm Noel, người người tươi cười. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc. Hạnh phúc đã từng trong tay cô, nhưng tất cả đã vụt qua. Vụt qua trong tíc tắc, không phải vì Linh, vì Khánh, vì Quân mà chính bởi Chi. Bởi trái tim cô không hề biết, Tình yêu là gì.

Hạnh phúc vụt qua, cô ngơ ngác giữa dòng đời, Yêu thật lòng hay Yêu giả dối? Sống chân thành hay Sống dối gian? Tình cảm của cô dành cho Khánh và Quân đều rất thật, nhưng khi yêu, chân thật chưa phải là đủ, Tình yêu thật sự chỉ tồn tại khi chân thành và sự duy nhất song hành với nhau.

Truyện ngắn Trinh tiết!!

Chúng mình quan hệ đi e. A hứa, nhẹ thôi. – Lời nói dê bệ đầy ngọt ngào của tôi.
- …
- E sợ à? k đau đâu mà e. Nhé
E vẫn lặng thinh, không nói gì.
Cơ thể e cũng hoàn toàn lặng thinh khi tôi cởi đến cái quần lót của e. Trong đầu tôi giờ phút đó chỉ là sự vui sướng, ham muốn sắp được thỏa mãn 1 cơ thể trắng nõn và trinh tiết đúng như tôi từng hi vọng.
- A làm thật à? – E hỏi có vẻ ngượng ngùng.
- Ừ e. Nhẹ thôi mà cưng. A sẽ làm cho cưng thích.
-…
Tôi không hiểu sự im lặng của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Khi tôi đòi quan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng sợ đau. Nhưng em..! Nhưng giây phút ấy tôi yêu e, mọi thứ thuộc về e, kể cả sự bí hiểm..đáng lẽ ra không nên có.
Tôi bắt đầu.
Sâu hơn 1 tí nữa.
1 lúc.
Ôi, người con gái tôi yêu đâu còn trinh. Ôi, tôi đã nghĩ e sợ đau. Ôi, tôi là 1 thằng ngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e.
- Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e nắm chặt lấy chăn.
- Mẹ kiếp! Con đĩ ! – Không kìm được tức giận tôi chửi em.
Em nhắm mắt lại, nhíu mày nhăn nhó.
Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh hơn. Dường như tôi đang dồn hết bao cáu giận về việc e mất trih lên cơ thể em. Tôi căm phẫn vì để mất trinh tiết người mình yêu cho thằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !

*
Tôi và Linh quen nhau vẻn vẹn 1 tháng.
Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, không kìm được lòng tôi đã bế em lên giường.
Sau đêm đó, nhiều lần tôi đã tự an ủi mình bằng việc thay đổi suy nghĩ về 2 từ “ trinh – tiết “. Tôi tự nghĩ, bây giờ trinh tiết của 1 con đàn bà không quan trọng bằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thật lòng thì có thể quan hệ, có thể trao gửi cái nó gọi là trinh tiết đó cho người ta, tôi không nên đau đầu quá nhiều vì những con đàn bà tầm thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ cái loại người đáng bị khinh bỉ như thế, tôi không nên gọi con đàn bà đó là .. con đĩ!
Sau đêm đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác.
E lặng đi, đôi mắt biết cười và đôi môi không bao giờ ngừng nghỉ đã không còn. Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi. Nhưng tận trong đáy lòng tôi, tôi cũng có suy nghĩ khác về em. Đĩ thì không hẳn, nhưng không phải là 1 người con gái trinh tiết như tôi từng tìm kiếm.
Liệu tôi đã nên dừng lại hay tiếp tục tìm kiếm ?
Câu hỏi đó luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.
Tôi yêu em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu đôi mắt trong long lanh của em. Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như muốn với lấy 1 ngôi sao. Tôi yêu làn tóc mềm mượt của em, nó làm tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt nhẹ lên làn tóc ấy. Tôi yêu đôi tay búp măng của em luôn vuốt má tôi. Tôi yêu mọi thứ thuộc về con người của em.
Nhưng liệu có phải, tình yêu đó chưa đủ lớn để vượt qua ngưỡng của của 2 từ “trih – tiết“ ??? Liệu có phải tôi yêu cái trinh tiết mờ ảo đó hơn 1 người con gái ???

*
2 tháng sau đó, tôi và em vẫn yêu nhau.
Tưởng chừng giữa chúng tôi đã xóa tan mọi khoảng cách. 2 tháng hạnh phúc nhất đời tôi.
Đã bao giờ bạn từng yêu 1 cô gái có đôi mắt to, long lanh, đen láy nhưng lại trong xanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấc mơ bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, đôi má bầu bĩnh và đôi môi chu lên thật đáng yêu chưa?
Chưa đâu. Vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Và cô ấy là của tôi rồi.
2 tháng chúng tôi vui đùa bên nhau.
1 cảm giác bình yên như thế!
Và cứ đều đều, 1 tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và chủ nhật, chúng tôi là của nhau, cả đêm.
Hạnh phúc nối hạnh phúc.
Tình yêu của tôi thật tuyệt.

*
Được gần 4 tháng, tối thứ 7, cô ấy cầm 1 tờ giấy xét nghiệm đưa cho tôi xem.
“Kết quả: viêm âm đạo.
Nguyên nhân: quan hệ mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện pháp phòng tránh hợp lý.”
- Bác sĩ cũng bảo thêm là phải ngừng quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợ quá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,
Tôi ôm em.
Hôn lên trán em.

Em sống trong sợ hãi và thuốc được 3 tuần thì tôi bắt đầu có 1 cảm giác. Cũng không lạ, đơn giản vì là giống đực, đang được phục vụ ******** nhiều như thế bỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm giác chán của 1 thằng đàn ông đầy dục vọng! Tôi thấy chán em!

Anh không sai..... là em sai

Nhìn thấy cơ thể em, tôi thèm muốn nhưng lại nghĩ đến chuyện không được quan hệ, tôi lại nản.
Tôi tránh mặt em.
Tránh gần gũi với em.

Tôi cất chiếc nhẫn kim cương chưa 1 lần được ngỏ lời vào trong ngăn kéo.
Đóng sập cửa, tôi như đang muốn đóng lại cái khoảng trống trong tiềm thức của tôi.
Tôi lên bar.
Thằng bạn thân chút rượu cho tôi. Tôi say mềm trong chai Remi’ 40 độ.
Đêm hôm đấy, thằng bạn dẫn tôi vào 1 nhà nghỉ, tôi vẫn nhớ số phòng 101 có 1 cô thiếu nữ mặc quẩn bò, áo phông trắng đang ngồi sẵn trong đấy. Để làm gì? Để đợi tôi?
Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, để lại tôi và cô bé đó.
Tôi và em ********!
Sáng hôm sau tỉnh, tôi thấy mình đang nằm giữa 1 đống chăn gối và 1 vũng máu đã khô, bên cạnh là 1 cô gái không mặc gì. Tôi gọi em dậy. Em nói, đêm qua tôi đã phá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy tiếng trước. Cái cảm giác thích thú và thèm khát sống lại trong tôi. Tôi ******** với 1 cô gái còn trinh. Tôi thấy sung sướng.
- Em tên là gì? – Tôi hỏi nhỏ.
- Em tên Trang.
- Linh, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?
- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại gọi nhầm em là Linh?
- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm với tên người yêu anh.
- Người yêu anh ??? – Trang ngạc nhiên nhìn tôi.
- Ừ, à mà không, người yêu cũ – Tôi gãi đầu trả lời em.
Tôi cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Có thể là 1 chút tham lam tăng cao, hay là lòng ích kỉ quá đỗi tầm thường của những thằng đàn ông như tôi. Có lẽ là cả 2.
Tôi hẹn Trang đi ăn tối và hẹn em nhớ ăn mặc đẹp. Về đến nhà, tôi mở ngăn kéo lấy chiếc nhẫn kim cương đã từng có nhiều dự định của mình nhét vào túi áo vét và lên xe. Tôi đến nhà Linh.
- Em ốm à? Nhìn em gầy đi. – Tôi bàng hoàng khi nhìn thấy Linh trong khuôn mặt khá tiều tụy.
- Em đỡ rồi. Em không sao. A vào nhà đi.
Tôi ôm nhẹ lấy em. Niềm hạnh phúc trước kia của tôi đâu rồi?
- Mình xa nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.
Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn. Vì tôi biết, người yêu của tôi, con đĩ của tôi, là 1 người rất yếu đuối. Tôi biết em sẽ không níu kéo tôi...

Người vợ mù…

Có lẽ duyên phận đưa anh đến bên cô. Mặc bao lời khuyên ngăn,một lễ cưới xinh đẹp diễn ra ở thánh đường.

Anh gặp cô trong một lần theo đoàn về tình nguyện khám chữa bệnh ở vùng sâu vùng xa. Cô giống như bông hoa dại mọc giữa rừng núi… Ngay lần đầu tiên anh đã phải lòng cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo và ngây thơ đó. Bất chấp rằng… cô không hề nhìn thấy gì cả.

-Em bị mù, anh rất thiệt thòi khi lấy em. Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.

-Em đợi đi! Cả đời này anh cũng sẽ không hối hận!

 Anh áp những ngón tay mềm mại của cô lên má mình, thì thầm…

Họ sống với nhau hai năm, anh lên chức viện trưởng một bệnh viện lớn. Anh và cô đều mong chờ một đứa trẻ nhưng chưa thành hiện thực. Ngày nhận kết quả xét nghiệm, cô nép vào tay anh, bẽn lẽn như một đứa trẻ xấu hổ vì làm sai.

-Là do em đúng không?

Mức độ hormone của cô thấp nên khó thụ thai, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Anh cười ôm cô vào lòng an ủi, dù sao cũng không thể giấu nổi thất vọng trong ánh mắt.

-Không ai có lỗi hết.

Một năm sau,vẫn không có dấu hiệu nào là họ sẽ có con. Anh là con một của gia đình. Mẹ anh vốn đã không thích cô nay lại càng có lý do để ghét. Ngày nào,lúc anh đi làm về  mẹ anh cũng lấy chuyện đó ra để tra tấn.
Là do em đúng không?

Cô lại quá ngoan ngoãn. Giống như nuôi một con mèo,nếu nó chỉ biết quanh quẩn bên bạn và tìm mọi cách để bạn hài lòng… bạn sẽ dần thấy chán nó… Anh mệt mỏi, dần dà anh sợ về chính căn nhà của mình.

Đúng lúc đó thì Linh xuất hiện. Linh là y tá thực tập, trẻ trung và nóng bỏng khác hẳn cô vợ ở nhà của anh. Linh sà vào lòng anh là tự nguyện. Thật ra cái vẻ lãng tử của một chàng trai Hà Thành đủ để bất cứ cô gái nào chết đứ đừ, dù tuổi tác cũng không thể che lấp được, bao nhiêu cô gái dù anh có vợ rồi vẫn si mê anh. Nhưng anh vẫn nhất kiến chung tình. Đêm đó là anh say… anh cảm thấy cần giải tỏa….

Không! Anh có thể bỏ cô y tá đó nhưng Linh giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thành ra anh nghiện cái cảm giác đê mê đó. Linh không ràng buộc anh, ở bên Linh cũng không có những lời tra tấn của mẹ… Chỉ có điều chính anh cũng không biết là anh còn yêu vợ mình nữa không. Đôi khi anh nghĩ mình đã nhầm tình yêu và sự thương hại…

-Khuya thế này rồi anh vẫn phải đi à?

Cô ôm ngang hông anh, hít nhẹ mùi hương nam tính trên áo anh.

-Ừ! Có ca mổ gấp. Em ngủ đi!

-Áo anh có mùi thơm rất lạ…

ANh sững lại, là mùi nước hoa của Linh.

-Nhưng cũng rất đặc biệt. Hôm nào anh tặng em một lọ nhé! Em cũng thích mùi này.

Cô buông tay anh. Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng anh thay đồ rồi tiếng bước chân xa dần.

Linh đón anh ở ngay trước cổng, tặng anh một cái hôn nồng nàn đến nghẹt thở.

-Đừng Linh! Vợ anh còn ở trên kia.

Anh chỉ lên cửa sổ tầng hai, sở dĩ anh biết là vì cô luôn có thói quen nhìn ra cửa sổ mỗi khi anh đi làm.

Linh hơi nhìn lên, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.

-Lo gì! Vợ anh bị mù mà. Không thấy gì hết đâu.

Linh nói đúng,chuyện anh ngoại tình cả bệnh viện đều biết. Mẹ và em gái anh cũng lờ mờ đoán ra chỉ trừ cô là vẫn không hay biết gì.

Tiếng chuông điện thoại reo lên làm gián đoạn trận cuồng hoan.

-Kệ nó đi anh!

Nhưng tiếng chuông vẫn reo, một lần lại một lần nữa.

Anh với tay lên bàn,bên cạnh, Linh nũng nĩu hôn lên ngực anh.

-Alo..

-Đêm nay anh cũng phải trực à?

Giọng cô vang lên nhỏ nhẹ.

-Ừ! Em ngủ sớm đi.

Linh vẫn tiếp tục trêu đùa bằng cách vẽ những vòng tròn nhỏ lên bụng anh.

-Đêm nay… anh có thể không trực được không? Nhà không có người…em sợ.

Cô hơi ngập ngừng. Mẹ anh và em gái đi đám cưới người họ hàng xa, sáng mai mới về.

- Lịch của bệnh viện đã sắp xếp rồi… Em ngủ…

Anh chưa nói hết câu, Linh đã gạt phắt chiếc điện thoại qua một bên…

-Em yêu anh! Đêm nay,em sẽ ở trên..

Đêm đó trời mưa to tầm tã, tiếng sấm làm anh giật mình mở mắt. Bên cạnh, Linh vẫn đang ngủ. Anh lặng lặng mặc đồ quần áo trở về nhà.

Chiếc xe vừa mới đi được nửa đường thì điện thoại rung lên, trên màn hình là số từ bệnh viện. Một cảm giức không lành chợt ập đến khiến tay anh nhận điện thoại run run…

-Anh…Anh…Vợ anh…  Chị nhà vừa được đưa vào phòng cấp cứu.

Trong bệnh viện lặng ngắt.

Anh thở hổn hển, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Bên hàng ghế ngồi chờ là chị gái của cô. Sắc mặt trắng bệch vì lo lắng.

Anh còn chưa kịp hỏi gì thì chị dâu đã tát anh một cái như trời giáng…

-Không phải đêm nay anh trực ở đây sao? Sao bây giờ lại đầu tóc rũ rượi đến đây thế này?

-Cô ấy… cô ấy…

Người ở trong kia là vợ anh, chính là cái phòng bệnh nơi mà người ta đối mặt gần nhất với cái chết…

-Anh biết người mù như nó sống bằng gì không? Bằng trực giác, nó đâu phải đồ ngốc mà không biết anh ngoại tình. Một tháng trước, tôi dẫn nó đến trước cái khách sạn nơi anh dẫn cô ta vào. Anh biết nó nói gì không? Nó bảo may mà nó bị mù, nó không thấy gì hết nghĩa là không có chuyện gì… nghĩa là anh vẫn chỉ có mình nó.

Thêm một cái tát nữa… Mấy người trong bệnh viện nhìn ái ngại,viện trưởng cáo quý đạo mạo trong mắt họ vừa một lúc nhận hai cái tát từ một người phụ nữ. Bên tai anh ù ù… Cô đã biết hết rồi ư?

-Tôi đến nhà anh, mẹ anh và em gái anh xem nó còn chẳng bằng con chó nhà anh nuôi… Bạn bè cũng không có. Điện thoại nó chỉ có độc nhất hai số, một là anh, hai là tôi vậy mà lúc bị ngã đến chồng mình cũng không dám gọi.

Anh chắp tay lên cầu nguyện, trên mặt ươn ướt.

Một lúc sau, chị vợ đứng dậy, nói từng tiếng một…

-Em gái tôi sợ sấm… Chẳng lẽ anh không biết? Nó bị ngã từ trên lầu xuống, đầu chấn vào cái bể cá… Còn nữa…Nó…có mang được hai tháng rồi.

Phòng bệnh lành lạnh dù đã đóng kín hết các cửa sổ và kéo hết tất cả rèm lại. Cô nằm trên giường, môi tái nhợt…trong giấc mơ nước mắt tràn cả ra ngoài…

Em đã xin anh hãy về nhà mà… đúng không?

Đã bao lâu rồi anh không dám đối diện với cô như thế này. Lâu tới mức anh không còn nhớ rõ nụ cười của cô… Anh đã vô tâm tới mức không hề biết vợ mình mang thai. Cô gầy đi thật rồi, đường gân xanh trên mắt hiện lên khiến người ngoài nhìn vào không khỏi xót thương.

 -Em đã xin anh hãy về nhà mà… đúng không? Giờ thì nó chết rồi. Nó chỉ mới được hai tháng tuổi.

Cô đưa đôi bàn tay lạnh ngặt, gầy xương xương chạm lên má anh, lên môi anh.

-Lâu lắm rồi anh không còn hôn em…

Những tiếng nấc nghẹn lên trên cổ họng anh. Đến lời xin lỗi anh cũng không còn đủ tư cách để nói với cô nữa…

-Anh đang khóc à. Còn gì để khóc nữa đâu… Anh không sai, là em sai. Anh không hối hận…cả đời này anh không hối hận khi lấy em…nhưng em hối hận rồi… Em hối hận vì lấy anh… Em buông tay…

Giọng cô nhẹ hết mức, tưởng như có thể tan vào không khí bất cứ lúc nào…

-Không ổn rồi! Cô ấy xuất hiện tình trạng kháng thuốc. Máu khó đông!

Hai ba bác sĩ lần nữa chạy vào.

-Tim ngừng đập! Kích điện lần một!

-Kích điện lần hai…
Được tạo bởi Blogger.

Chuyên Mục

Nơi chia sẽ của phái đẹp

cangdamat.info