Cô gái Đà Lạt đẹp đến nao lòng

Nhiếp ảnh gia Bobby Nguyễn có lẽ là người có công đầu tiên trong việc tìm kiếm ra vẻ đẹp của Kim Ngân. Bức ảnh đầu tiên nằm trong bộ ảnh này khi được chia sẻ trên trang mạng xã hội thậm chí đã khiến nhiều người tưởng nhầm nhân vật chính là một cô gái đến từ Trung Quốc. Bởi vẻ đẹp của Kim Ngân mang nét phảng phất của những diễn viên trong phim cổ trang, vừa huyền bí lại ngọt ngào, trong sáng.

Sở hữu làn da trắng mịn màng đặc trưng của con gái Đà Lạt, vùng đất luôn hiền hòa mờ sương. Dưới tay máy của Bobby Nguyễn, Kim Ngân khoe được cả vẻ đẹp hình thể và tâm hồn của mình. Điều thu hút nhất ở gương mặt người đẹp này chính là đôi môi cong đầy dỗi hờn và đôi mắt to long lanh như nước hồ thu...

Cùng ngắm nhìn những hình ảnh tuyệt đẹp của cô gái Đà Lạt này:













Nhiếp ảnh gia Bobby Nguyễn cho biết, dù Kim Ngân chưa quen với việc làm người mẫu ảnh, nhưng cô khá có năng khiếu trong việc tạo hình. Ngay khi nhận lời mời chụp hình của anh, Kim Ngân đã chủ động trong việc chọn đồ và tham gia vào cách phát triển ý tưởng. Nhưng khi được hỏi có tham gia vào showbiz không, cô gái trẻ này khẳng định mình chỉ muốn có một bộ ảnh để lưu lại thời tuổi trẻ chứ hoàn toàn không muốn trở nên nổi tiếng.


Cô gái mà Anh yêu...

Em biết anh yêu cô gái ấy, cô gái lúc nào mắt cũng buồn và bờ môi biết đỏ, cô gái lúc nào cũng cần sự chở che từ phía anh.

Cô gái mà anh yêu, tóc đen và hay mặc váy...

Em khác cô ấy, tóc buộc cao, áo phông rộng và quần jeans bụi bặm. Em không thích mỗi lần anh so sánh, này em xem, mặc váy trông thật là xinh đẹp.

Đi bên đời anh, em như cô em gái nhỏ vui vẻ yêu đời, thỉnh thoảng lại để ý đến một vài chàng trai lạ. Đôi khi, ừ thì thỉnh thoảng đấy, anh cũng dành cho em chút quan tâm đời thường, như một kiểu người anh trai đi xa lâu ngày về thăm em gái. Em đành lén giấu tủi hờn vào những trang nhật ký viết hằng đêm.

Cô gái mà anh yêu không tranh giành tình cảm của anh dành cho em...

Vì anh yêu cô ấy thật lòng, em chẳng dám trách anh đâu. Em chỉ trách mình sao lại ngốc nghếch đến vậy, ngốc nghếch khi tự đặt bản thân vào mối tình đơn phương, mối tình ba người chỉ có mình em biết. Mọi thứ đang chảy trôi mà bỗng nhiên chững lại. Em rơi vào chênh vênh.

Cô gái mà anh yêu, mỏng manh, yếu ớt, và không còn bên anh nữa...

Cuộc tình kết thúc trong sự chán nản của người ở lại. Anh à, đừng nhìn em như một người thay thế, bởi dẫu có mạnh mẽ đến nhường nào, thì đằng sau lớp vỏ bọc, người con gái đều giữ riêng cho mình chút yếu lòng cố hữu. Trái tim em biết rằng nó đang nhìn về phía anh, nhưng lý trí em bắt em phải chọn lựa để rồi quyết định thêm nhiều lần nữa,rằng sẽ phải đi về phía không anh.

Có phải vì em mạnh mẽ quá, nên anh cho rằng mình thừa thãi khi bên em, chẳng phải âu lo về việc ngày hôm nay em cảm thấy thế nào.

Có phải vì em lúc nào cũng cười, nên anh nghĩ mình không cần mang lại niềm vui cho một người luôn hạnh phúc?

Có phải chăng do em diễn đạt vai cô em gái nhỏ, nên anh tin, em sẽ tự mình làm yên vui trái tim bé bỏng luôn đập khẽ khàng nơi ngực trái?

Em đứng lại nhìn chặng đường đã qua, chặng đường mà dành cho anh quá nửa phần tình cảm, dành cho cô gái mà anh đã yêu chút hờn ghen xen lẫn sự khát khao. Em mong mình được anh yêu thương, được anh quan tâm như cách anh vẫn làm với cô gái ấy. Con gái mà, ai chẳng muốn được chở che, nhất là sự chở che từ người mình yêu thương.

Chúng ta luôn ích kỷ trước hạnh phúc. Hạnh phúc cứ nhảy nhót như một thứ sinh vật hiếu động, ở cạnh người này chán rồi lại đến với kẻ khác. Em dẫu có giữ chút hạnh phúc nhỏ nhoi khi bên anh, thì sẽ đánh mất những hạnh phúc lớn lao đang đợi em ở phía trước. Em đi, rời xa anh như cách cô gái ấy đã làm, vì em hiểu, chẳng cô gái nào chấp nhận một tình yêu chắp vá, cũng chẳng có cô gái nào chấp nhận mình mãi là kẻ thế chân. Có bao giờ anh hiểu, em cũng yêu anh nhiều như cô gái ấy, chỉ khác là không thể trao anh…

Đừng lo lắng, vì ta luôn đặc biệt...!

Có bao giờ bạn tự hỏi rằng, tại sao mình lại không phải là một người nổi bật, tại sao mình luôn lọt thỏm giữa tập thể mà người được chú ý đến nhất không phải là mình.

Tôi thì đã từng có đấy!

Từ lúc nhỏ, tôi đã là một học sinh vừa giỏi vừa ngoan. Ba mẹ không có gì phàn nàn về tôi. Thầy cô không có gì để phê bình về tôi. Mọi thứ chỉ có như vậy. Và tôi cũng không thể nào miêu tả về mình hơn như vậy. Nhiều năm sau đó, tôi vẫn giữ được thành tích tốt, chỉ khác là tôi đã bắt đầu nghĩ đến địa vị của mình trong một tập thể lớn hơn. Tôi không giỏi xuất sắc, cũng không phải là dở đến cá biệt, nhưng tôi luôn thắc mắc tại sao mình lại không được chú ý đến nhiều. Trong khi rất nhiều bạn bè của mình trong lễ tổng kết, ngoài phần thưởng học sinh giỏi còn có rất nhiều giải thưởng um sùm khác, còn tôi, cũng đứng cùng hàng với họ mà lại chỉ có một mình một giải, từ năm nay sang năm nọ, vẫn cứ như thế. Tôi muốn trở nên đặc biệt và đặc biệt hơn nữa.

Tôi muốn cũng nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người. Tôi cố gắng tham gia nhiều hoạt động hơn, tôi cố gắng đóng góp thật nhiều ý kiến và tỏ ra mình là người có hiểu biết, mong muốn làm được một điều gì đó thật to tát để kéo tất cả những ánh mắt ngưỡng mộ từ mọi người. Nhưng mọi nỗ lực của tôi đều thất bại. Tôi nhận ra rằng, muốn được nổi tiếng không phải chuyện dễ. Đặc biệt là đối với những người luôn bị suy nghĩ "Mình phải trở nên đặc biệt" chi phối. Tôi không có một cá tính nào rõ ràng và nổi trội. Tôi không phải là con bé tính cách hoạt náo biết chọc vui mọi người. Tôi cũng không phải một cô nàng long lanh từ đầu đến chân, hay một người năng động có nhiều tài lẻ, luôn đi đầu trong các hoạt động tập thể. Nói chung, những điều tôi có thể nói về mình cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một người chỉ biết làm tất cả mọi điều chỉ để được khen là giỏi, là ngoan mà không hề nghĩ rằng bản thân mình thực sự muốn điều gì thì làm sao trở thành một người đặc biệt được.


Cá tính tạo nên sự đặc biệt của mỗi con người. Một người đặc biệt là một người có cá tính riêng, và phải biết sống thật với cá tính của mình. Không ai không có một cá tính riêng, chỉ là có những người không biết phát huy nó.  Mỗi chúng ta sinh ra đã là một cá thể khác biệt, không ai giống ai cả. Vậy thì tại sao chúng ta lại lun so sánh mình với một người nào khác, rồi lại làm mọi điều để được như người đó. Tại sao mình không đẹp bằng cô ấy? Tại sao anh ta lại học giỏi hơn mình? Tại sao cô ấy luôn là tâm điểm trong đám đông còn mình thì không? Những câu hỏi tại sao cứ luôn đeo bám chúng ta, khiến chúng ta mệt  mỏi và nặng nề, sao không vứt hẳn chúng sang một bên, thay vào đó là dành thời gian để nhìn lại bản thân và hoàn thiện chính mình. Mỗi một người đều có một hoàn cảnh riêng, một trí tuệ riêng và một cá tính riêng... Bạn không thể so sánh mình với bất kì ai nếu như một yếu tố nào đó giữa bạn và người đó không giống nhau. Thậm chí nếu không để tâm đến việc đó, thì mọi sự so sánh, từ ban đầu, đã là khập khiễng rồi.

Bởi vì thực chất chẳng có tiêu chí cụ thể nào đặc ra để bạn so sánh mình với người khác. Mà một khi đã muốn so sánh, thì mọi tiêu chí mà bạn đặt ra, đều là khắc nghiệt cả. Tôi vốn đã có một ngoại hình bình thường, lại thêm thấp bé hơn bạn bè cùng trang lứa. Tôi từng rất mặc cảm và lo lắng nhiều về những bất lợi mà chiều cao khiêm tốn mang đến sau này. Tôi cũng từng làm mọi cách để cải thiện chiều cao nhưng vẫn không được. Khi không còn cách nào để biến mình được xinh đẹp hoàn hảo như những cô gái khác, việc duy nhất tôi có thể làm chính là chấp nhận nó. Và rồi tôi phát hiện ra rằng, sẽ thoải mái hơn nhiều khi chúng ta sống đúng với bản thân mình và không ép mình vào một vỏ bọc không hề phù hợp. Thật ra, đặc biệt không phải ở chỗ chúng ta cố dùng mọi cách để che giấu khuyết điểm, mà ở chỗ chúng ta làm sao để biến khuyết điểm thành ưu điểm. Cho dù tôi không xinh đẹp, nhưng ít ra những điều làm người khác nhớ đến tôi chính là những đặc điểm riêng thuộc về tôi, chứ không phải là hình ảnh con nhỏ môi đỏ, má hồng nào đó ngập ngụa trên Facebook. Vì thế, đặc biệt hay bình thường là do suy nghĩ của mỗi người mà thôi.

Trong xã hội ngày nay, được trở nên đặc biệt trong mắt của một số lượng  người dường như không còn dừng lại là những mơ mộng bình thường, mà còn là nỗi ám ảnh không dứt của nhiều người, nhất là giới trẻ. Nhiều lúc tôi còn nghĩ rằng, hình như không được nhiều người biết đến thì họ sẽ sống không nổi không bằng. Vì vậy nên ngày ngày vẫn thấy nhan nhản những hình ảnh tự sướng chu môi, phồng má xuất hiện trên Facebook để câu like. Tệ hơn nữa là những cô gái trẻ với phong cách "mặc như không mặc" cực kì lố lăng và phải nói là "sỉ nhục người nhìn". Những "Bà Tưng" thế hệ kế thừa đã bắt đầu lộ diện. Mục đích chính chỉ là để gây sự chú ý của người khác, để chứng minh rằng "Tôi khác biệt". Nhưng khác biệt bằng cách đó thì thử hỏi có hay ho gì? Chúng ta cần phải hiểu rằng khoảng cách giữa "đặc biệt" và "cá biệt" là quá mong manh. Mà sỉ diện hảo và tham vọng được nổi tiếng chính là sự kết nối trung gian giữa hai khái niệm ấy.


Tôi tự hào nói rằng "Tôi đặc biệt", mặc dù tôi không được nhiều người Follow trên Facebook, cũng không phải là một cô nàng tài giỏi, xinh đẹp, đi đâu cũng trở thành tâm điểm của mọi người. Tôi đặc biệt vì tôi có đam mê, tôi sống với niềm đam mê của mình và tôi không dùng bất cứ giá trị ảo nào để lừa dối mình cả. Tôi thấy thực sự thoải mái và thỏa mãn với một cuộc sống bình thường. Tôi nhận ra bản thân mình có những khuyết điểm gì và cố gắng hoàn thiện mình mỗi ngày, không có bất kì một phép so sánh vô bổ  nào với người khác. Trước khi nghĩ đến một điều gì đó to tát và lớn lao, hãy tận hưởng cuộc sống bình thường của mình đi đã. Vì bạn hãy luôn nhớ rằng, chưa có người nổi tiếng nào chưa từng trải qua một cuộc sống bình thường. Chỉ là họ đã biết sống một cuộc sống bình thường "đặc biệt". Cho dù những điều chúng ta sẽ làm có bình thường đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần luôn làm hết mình, đừng ngại ngần hay bỏ cuộc, thì điều đó cũng mang đến cho chúng ta cảm giác vui sướng. Khi đã muốn làm một việc gì đó, hãy làm ngay, đừng ngần ngại khi đó là việc mình chưa từng làm qua bao giờ, hay thậm chí khi bị người khác cho rằng đó là điều điên rồ. Rồi bạn sẽ thấy cơ hội luôn luôn ẩn giấu sau những điều tưởng chừng như không có gì đặc biệt.

Chúng ta hãy thoát khỏi nổi ám ảnh "Tôi đặc biệt" đi và hiểu nó theo đúng cái nghĩa mà nó truyền đạt. Đó thực sự không phải một liều thuốc độc giết chết đi tinh thần mà là một liều thuốc giúp tăng cường sự tự tin và lạc quan.

MỘT PHÉP MÀU ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU?

Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền.

Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em sẽ phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.

Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: "Chỉ có phép màu mới cứu sống được Andrew". Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận. Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó.

Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.

Người bán thuốc hỏi: "Cháu cần gì?"

Cô bé trả lời: "Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu."

- Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.

- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?

- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.

- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?

Trong cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: "Cháu cần loại phép màu gì?"

- Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. "Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó."

Phép màu cho bé đáng yêu 

- Cháu có bao nhiêu? – Vị khách hỏi.

Cô bé trả lời vừa đủ nghe: "Một đô la mười một xu."

Người đàn ông mỉm cười: "Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu".

Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: "Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không."

Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh.

Mẹ cô bé thì thầm: "Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!".

Cô bé mỉm cười: "Con biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác sĩ."

13 lời khuyên cho cuộc sống trong cuộc đời bạn nên xem

1. Em yêu anh không phải vì anh là ai mà vì em sẽ là ai khi ở cạnh anh (và ngược lại).

2. Không ai đáng làm cho bạn khóc, người xứng đáng để bạn phải khóc là người không bao giờ khiến cho bạn khóc.

3. Ai đó không yêu bạn như bạn mong muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn hết mình.

4. Một người bạn thật sự là người biết nắm lấy tay bạn và làm bạn xúc động.

5. Bạn cảm thấy nhớ một người nhiều nhất là khi người đó ngay bên cạnh bạn mà bạn biết rằng bạn sẽ không bao giờ có được người đó.

6. Đừng bao giờ quên đi nụ cười, dù bạn đang buồn, có thể ai đó sẽ yêu bạn vì nụ cười của bạn.

Những lời khuyên thật hữu ích và vô giá

7. Có thể bạn chỉ đơn giản là một người trên thế giới này nhưng với ai đó, bạn là cả thế giới.

8. Đừng mất thời gian vì một người không muốn chia sẻ với bạn.

9. Có lẽ Thượng Đế muốn bạn gặp gỡ nhiều người trước khi gặp được người thích hợp với bạn. Vì vậy, bạn cần cảm ơn về điều đó.

10. Đừng khóc vì kết quả mà hãy cười vì quá trình nó phát sinh.

11. Trong cuộc sống sẽ luôn có người làm bạn tổn thương, do vậy bạn cần tiếp tục tin tưởng người khác, chỉ cẩn thận một chút thôi!

12. Để sống tốt hơn, trước khi gặp một người mới bạn nên biết mình là ai và hi vọng người đó biết bạn là ai.

13. Đừng chạy nhanh quá, những điều tốt đẹp nhất đến với bạn nếu bạn biết đợi chúng ít nhất


BẮT CÁ HAI TAY - EM DIỄN HAY LẮM

- Em định bắt cá hai tay đấy à?

- Anh nói gì cơ? Chi quay lại tròn xoe mắt nhìn Quân.

- Không phải à, đưa một tay đây anh giữ, không thì em ngã xuống hồ bây giờ.

- Hì hì. Không cần, cứ kệ em.. Em cứ thích bắt cá hai tay đấy. Nói rồi Chi huơ huơ tiếp cái lưới con con..

Quân nhìn cái dáng nhỏ con của Chi bên mép nước, chẳng nói được gì chỉ biết cười trừ. Anh nằm lên bãi cỏ bên hồ. Cuối chiều, những đám mây trắng chuyển dần sang màu mỡ gà, mặt trời như quả cầu lửa rực đỏ một góc trời. Gió thổi mạnh hơn, đám lau sậy uốn mình trong gió, rung rung những bông lau trắng xóa. Gần đấy, sen đã tàn, chỉ còn lại những gương sen xa bờ, thay vào đó là hoa súng nở rộ. Hồng, trắng, vàng chen nhau nở giữa hồ như những cô gái yểu điệu váy áo đang tạo dáng nơi xa xa. Liếc nhìn phía Chi, Quân lại mỉm cười. Chi vẫn đang chăm chú hớt hớt mặt nước. Cô gái ấy, chẳng điệu đà mà luôn xinh tươi. Chi không thích những bộ váy diêm dúa, dù khi mặc lên, trông cô không khác một con búp bê dễ thương. Nụ cười cô lúc nào cũng sáng và trong, giọng nói lanh lảnh nhưng lại đáng yêu. Cô gái ấy hay nói với Quân rằng " Đẹp cũng để làm gì, đẹp quá lại có người yêu, em không thích."

- Anh ơi, em vớt được cá thật này! Nà ná na... na na... Chi cho cá vào cái cốc nhỏ bên cạnh rồi chạy đến phía Quân. - Anh nhìn này, bụng nó màu trắng bạc dễ thương chưa.?

- Không cho anh thì chẳng có con nào dễ thương hết!

- Anh đúng là... đểu...! Đưa chai nước kia đây, em thả cá vào cho.
- Ơ, cho anh thật à... con cái nhà ai mà thảo thế.

- Xí... anh đừng có tưởng bở, em mà lừa được thêm vài con nữa thì mới cho anh. Nói xong Chi lại chạy đến mép nước.

- Thôi, anh không lấy cá nữa đâu (lấy em là được rồi - nói thầm), về đi em, gió lạnh, dễ cảm lắm.

Chi chẳng thèm trả lời, tay cầm cái lưới nhỏ hớt hớt.

**
- Em có tài bắt cá thật! Quân nhìn mấy con cá bụng trắng mà Chi đưa cho, khẽ lẩm bẩm.

- Người em còn bắt được nữa là cá!

- Ừ, một tay vài con cá... Á... .Quân kêu khẽ, anh nhìn xuống cổ tay, một vết tím nhỏ.

- Anh nói cái gì đấy...

- Anh đùa thôi mà, gì mà em véo anh đến tím cả tay thế này.

- Thế là nhẹ đấy. Chi vùng vằng bỏ đi trước.

- Chi... .!

**

- Chi...! Làm người yêu anh nhé!

- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.

- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?

- Em không thích trêu như vậy...

- Làm người yêu anh nhé...

- Anh vừa bảo em bắt cá hai tay cơ mà.

- Anh trêu thôi, em giận thật đấy à?

- Em không thích trêu như vậy...

- Làm người yêu anh nhé..

- Em... .Chi chưa nói hết câu, Quân đã đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

- Anh chờ câu trả lời của em... Giờ thì đi ăn đã, anh đói lắm rồi.

- Mang cả mấy con cá này à?

- Có sao đâu. Em thích ăn gì?

- Pi... ... ... ... ... ... Pizzzzzza!

- Đi... còn chờ gì nữa... .Quân nắm nhẹ bàn tay, kéo Chi đi.


Ba cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn. "Em đi học về chưa?". "Sao em không nghe máy thế, đọc được tin nhắn gọi lại cho anh." Chi chuyển máy sang im lặng, rồi chăm chú ngồi xem thực đơn.

- Chị phục vụ ngoài kia vừa khen em xinh đấy!

- Lại đùa... Chi vẫn chăm chú xem thực đơn.

- À, thực ra chị ấy khen anh với em đẹp đôi.

- Anh lại tự sướng. Em biết em thế nào chứ.

- Anh chị dùng gì. Chị phục vụ nhẹ nhàng hỏi, ngắt đôi câu chuyện.

- Pizza hải sản, cỡ trung. Soup gà và soup ngô. Hai pepsi. Hết rồi ạ. Chi nhanh nhảu nói.

- Tối nay anh phải đi học.

- Sao còn đi ăn với em làm gì.

- Nếu không thì em lại bỏ bữa vì chán ăn một mình à.

- Ừ thì... .À mà anh chăm mấy con cá này cẩn thận, nó mà có mệnh hệ gì thì cứ cẩn thận với em. Đôi mắt gườm gườm thành mắt một mí ngộ đến lạ. Quân phì cười.

- Anh còn cười, em nói thật đấy. Chi véo cổ tay Quân.

- Em thật là bạo lực. Thế nếu cá em nuôi chết trước thì sao?
- Thì... Chi nheo mày... - Thì... anh bảo gì em cũng nghe.

**

- Em về cẩn thận nhé, hôm nay anh không đưa em về được.

- Anh đi học ngoan đi, em đi vài bước nữa là về đến nhà rồi còn gì. Mà anh mang cả cá đi học Kinh tế học à?

- Ừ, cho nó đi học cùng. Thế nhé, bye em.

- Bye anh.

Chi bước đi, thỉnh thoảng quay lại, Quân vẫn đang đứng đó như chắc chắn Chi không gặp việc gì mới đi về trường. Bước vào cánh cổng xanh cao lạnh ngắt. Chi rút điện thoại và bấm số.

- Anh à, anh đang làm gì thế?

- Anh đang ở đài truyền hình. Em đi học về chưa? Sao lúc nãy anh gọi em không nghe máy?

- Em để im lặng nên không nghe thấy chuông reo. Em vừa ngồi bên Tây Hồ, gió lạnh bị đau họng rồi nè. Chi giả vờ cái giọng khàn khàn.

- Em phải giữ sức khỏe chứ, ốm thì biết làm thế nào.

- Em ốm thì anh đến chăm chứ sao. Anh ăn tối chưa?

- À, anh vừa ra cổng Bắc ăn với bạn rồi!

- Bạn nào? Gái hay trai?

- À... con trai... Cũng có con gái, nhưng mà bạn cũ cả mà... em đừng giận chứ. Khánh nói nhẹ, dỗ dành Chi.

- Thật là bạn bình thường thôi chứ?

- Thật mà... Thôi anh làm việc nhé, tí xong việc anh gọi cho em.
- Dạ. Chi cúp máy, khẽ cười.

Cô vừa mở cửa thì nhận được tin nhắn "Bạn bè bình thường thôi, bé yêu đừng giận nhé. Yêu em nhiều". Chi nhìn cái vòng mà Khánh tặng, phía bên trong có dòng chữ nhỏ "Yêu Em". Để balo lên ghế, Chi đặt lưng lên giường. Trán cô hơi nóng, có lẽ cô bị nhiễm lạnh. Chi pha lấy ấm chè nóng. Trong lúc chờ đợi, cô bật máy tính check mail. Không có gì đặc biệt. Mở vài bản nhạc không lời. Điện thoại lại báo tin nhắn đến. "Đi học chán quá, anh lại nhớ em rồi". "Chán vậy anh mới nhớ em à". Chi nhắn nhanh lại.

Quân đọc tin nhắn của Chi, bất giác cười. "Em đúng là ngốc thật"
Bỏ đường vào tách trà. Nhấp một ngụm, Chi đọc tin nhắn rồi khẽ cười. Không biết ai mới là kẻ ngốc thật sự. "Anh học đi, em hơi mệt, đi nghỉ đã, mai mới làm bài tập". "Ừ, em nghỉ đi. Uống nước ấm nhé không viêm họng". Chi lại nhắn tin khác cho Khánh "Anh bận thì cứ làm việc nhé, tí không phải qua chỗ em đâu, em hơi mệt, đi nghỉ đã". "Sao vậy? Em ốm à, có cần thuốc gì không anh mang qua?" "Thôi, em nằm một chút là được rồi." "Ừ, vậy em nghỉ sớm đi, Yêu em".

Khuôn mặt Khánh hiện lên vẻ lo lắng khi nhận được tin nhắn của Chi. Hôm nay vì bận đi viết bài mà anh rời lớp sớm mà không kịp nói với Chi, cả chiều nay cô không bắt máy mà lại ra Tây Hồ. Cô hay ra đấy mỗi khi tâm trạng không vui, không lẽ cô giận anh?
- Khánh ơi! Bài viết về tân sinh viên xong rồi đấy, cậu cho in đi nhé.
- Ừ! Xong ngay đây. Công việc lại khiến Khánh bận rộn.

**

Chiếc đèn ngủ sáng nhàn nhạt. Ôm gấu teddy, Chi chìm dần vào giấc ngủ. Giấc mơ chập chờn đến bên cô.

- Sao em lại đối xử như vậy với anh? Khánh hét lên đầy giận dữ.
Chi buông vội tay ra khỏi Quân. Quay sang nhìn Quân, Quân cũng nhìn Chi, ánh mắt đầy thắc mắc. - Anh ta là ai?

Tiếng chuông điện thoại đánh thức Chi khỏi giấc mơ. Tim cô đập trống ngực mạnh.

- Em dậy chưa? Khánh nhẹ nhàng hỏi.
- Chưa...

- Dậy thôi nào bé yêu. Ngoan. Dậy học bài, chiều tan học anh đưa đi chơi.

- Đi đâu ạ?

- Bí mật! Thôi anh phải lên văn phòng khoa đây.

- Vâng.

Cúp máy, Chi thở phào. Hóa ra chỉ là mơ. Vừa chuẩn bị bữa sáng, cô vừa nhắn tin cho Quân. "Sáng nay anh có giờ học không?".
"Anh không. Mới ngủ dậy nè bé."

"Tí đi tự học với em nhé. Em không thích ngồi học một mình."
"Ừ. Em định học ở đâu?"

"Tí em gọi cho anh."

Nhìn bát mỳ với ít rau và vài lát thịt bò đầy mãn nguyện. Chi mở một bản nhạc, vừa ăn mỳ vừa lướt web.

Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng
Đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng
Muốn cất tiếng nói thiết tha dành cho mọi người
Mà lòng ta bồi hồi mãi
Ngại ngùng chi một lời nói... .

**
- Sao em lại tự học ở đây nhỉ? Quân đặt balo xuống thảm cỏ.

- Có gì mà không được hả anh?

- Ừ thì...

- Nhé, ở đây yên tĩnh nè. Không khí lại rất trong lành nữa.
- Đúng là chẳng ai như em. Quân lẩm bẩm, trong đầu nghĩ thầm "Ở một nơi lãng mạn như thế này, lại có cả em, anh có thể học được à?"

- Kệ em... .

- Anh ngồi bên kia nhé. Quân nói rồi mang theo tập vở và cây bút chì đi về phía đối diện.

Chăm chú nhìn Chi, Quân đi lạc khỏi bài toán và những con số. Trong đôi mắt nâu của anh, giờ chỉ còn hình ảnh một cô gái ngồi trên thảm cỏ, lưng dựa vào gốc cây, tay điềm đạm lật từng trang sách. Mái tóc ngắn màu hạt dẻ khiến làn da trắng mịn của cô thêm nổi bật, má hây hây hồng dễ thương. Thi thoảng cô nhoẻn miệng cười, có vẻ cuốn sách ấy khá thú vị. Quân cầm bút, bàn tay đưa những nét vội vàng trên giấy. Hình ảnh một cô gái mỉm cười giữa khung cảnh thiên nhiên lãng mạn hiện ra. Gió nhè nhẹ thoảng qua bay vài sợi tóc, Chi ngẩng đầu quay về phía Quân, ánh mắt chạm nhau. Quân vờ như không biết, chúi đầu vào tập vở. Chi cười khì, gấp cuốn sách lại, tiền về phía Quân.

- Anh đang làm gì "mờ ám" vậy?

- Anh đang làm toán thôi.

- Đâu em xem nào?

Không chờ Quân đồng ý, Chi cầm tập vở lên, lật lật vài trang giấy.
- Anh vẽ... không phải là đẹp, nhưng cũng không xấu. Nhưng mà em thích nên em sẽ lấy.

- Ơ...

- Ơ cái gì mà ơ... công em ngồi làm mẫu.

Quân chưa hết ngạc nhiên và hơi xấu hổ khi bị Chi bắt quả tang anh không làm bài tập mà ngồi vẽ cô, thì Chi đã lại khiến cảm xúc trong Quân dâng trào khi đặt nụ hôn lên má anh, thì thầm: - Yêu anh nhất quả đất.

**

- Cảm ơn anh! Chi nói, rồi kiễng đôi bàn chân, cô đặt một nụ hôn nhẹ vào môi Khánh. Kéo Chi lại gần, Khánh ôm siết lấy cô, chìm vào nụ hôn ngọt ngào nồng ấm.

Nhìn những bông hoa dại tươi sắc phía cửa sổ, Chi thầm cảm ơn Khánh đã mang đến cho cô một buổi chiều tuyệt vời. Lấy cuốn nhật kí, cô viết những dòng chữ nắn nót.

" Ngày... tháng... năm...

Lâu rồi em không có một buổi chiều vui như vậy. Cảm ơn anh nhiều lắm, anh yêu ạ. Anh mang đến cho em không gian mới, cánh đồng rộng mênh mông với những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, tất cả đã giúp em mang đi những mệt mỏi. Giờ đây, quanh em chỉ còn tình yêu mà anh dành cho em. Yêu anh nhiều lắm."

**

- Dạo này mày thế nào? Linh thì thầm.

- Tao vẫn bình thường mà. Hỏi lạ. Chi thản nhiên trả lời, tay và mắt không ngừng dò trên giá sách.

- Mày yêu cả Quân và Khánh à? Con bạn cố để không phải hét lên ngạc nhiên.

- Đang trong thư viện. Bé mồm thôi.

- Sao mày lại làm vậy? Khánh yêu mày như thế.

- Mày nghĩ vậy à? Có lúc tao thấy Khánh yêu công việc hơn tao. Gặp Khánh thật khó. Nhưng Quân thì khác, Quân yêu tao và luôn ở bên khi tao cần. Tao cũng không biết tao bị sao nữa.

- Mày không yêu Khánh nữa rồi sao?

- Không phải vậy. Nhưng... .

- Mày điên rồi. Nếu cứ như vậy, mày sẽ phải hối hận. Linh tức giận bỏ đi.

Trời lạnh. Đường phố tấp nập người qua lại. Tay trong tay, Chi và Quân dạo qua những cửa hàng lưu niệm. Chi thấy bàn tay mình ấm hơn bao giờ hết, ấm bởi bàn tay rắn rỏi đang bao bọc bàn tay cô, ấm bởi tình yêu dịu ngọt mà Quân mang đến. Chi cười híp cả mắt khi đụng vào con gấu bông có nhạc Chúc mừng Giáng sinh.

- Em có thích không? Quân dịu dàng hỏi.

- Hì... Chờ em chút. Chi nói rồi rút điện thoại ra nghe, cuộc gọi từ Linh.

- Alo, Linh à , lâu lắm không gặp mày đấy?

- Mày đang đi mua quà Noel à? Sắp về chưa?

- Ừ, có việc gì không?

- Ừ, nhờ mày mua hộ tao một con gấu bông nho nhỏ, dễ thương, tao tặng đứa em mà đang bận không đi chọn được.

- Ừ, tao đang ở hàng thú bông, chọn luôn đây.

Cúp máy. Chi chăm chú nhìn vào đám thú bông. Quân đứng bên tư vấn hết con này đến con khác, mãi Chi mới chọn được một con vừa đẹp, giá lại sinh viên. Đứng ở quầy chờ gói quà, cô bé ở đó cứ tủm tỉm cười, nhìn Chi rồi nói:

- Người yêu chị tâm lý thật đấy.

- Hứ. Em bảo sao.

Cô bé đưa cho Chi một hộp quà khá to : - Anh ấy có viết thiếp trong đó đấy chị.

Chi nhìn hộp quà, rồi bước về phía Quân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Choang... Tiếng thủy tinh rơi vỡ như tiếng lòng ai tan nát. mọi người hướng về phía đó, nơi một chàng trai có vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn đau khổ, giận dữ. Miệng run run, môi mấp máy mãi mới nói nên lời :

- Em đang làm gì vậy?

- Khánh! Sao anh lại ở đây? Chi lắp bắp hỏi, cô trở nên bối rối, đỏ bừng mặt lên.

Khánh bước về phía Chi, nắm chặt bàn tay cô kéo đi.
Quân ngơ ngác chưa hiểu gì, nhưng nhìn thấy kẻ khác kéo tay người yêu mình đi một cách thô bạo, máu nóng bắt đầu dồn lên gương mặt anh, anh hét lên: - Đứng lại! Anh là ai mà kéo người yêu tôi đi như vậy.

Khánh quay lại ném cho Quân một cái nhìn sắc lạnh.

- Ai là người yêu anh? Cô gái này sao? Cô ấy và tôi yêu nhau đã hơn năm nay rồi, sao có thể là người yêu anh được? Khánh nhếch mép, nụ cười của anh như thể nói vào mặt Quân rằng "Mày đừng có mà ngộ nhận."

- Chi! Em nói đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Giọng Quân chuyển dần sang bực tức, bàn tay anh nắm chặt, đỏ ửng rồi chuyển màu tím. Cả hai chàng trai đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

- Em... Em... Đôi mắt Chi chớp chớp, nước mắt lăn dài, cô nói không nên lời. Khánh buông tay cô ra. Như nhận ra điều gì khác lạ, anh nói :

- Đến giờ, em vẫn không thể nói ra em là người yêu anh, anh là gì trong trái tim em hả Chi? Nếu em không còn yêu anh, em có thể nói chia tay. Sao em lại đối xử với anh như vậy. Tình yêu không phải trò đùa, em coi những gì tôi dành cho em chỉ là mảnh giấy bỏ vô sọt rác. Những tin nhắn yêu thương, những nụ hôn em dành cho anh, tất cả chỉ là giả dối sao? Em nghĩ khi em lừa dối anh sẽ khiến anh vui sao? Xin lỗi vì anh đã ở bên em suốt thời gian qua, nếu đã từng có lúc em yêu anh, cảm ơn em vì điều đó.

- Anh! Chờ em! Chi hét lên níu chân Khánh. Khánh dừng lại chờ Chi chạy đến nhưng bàn chân cô chùn lại. Chi lưỡng lự, sau lưng cô lạnh buốt. Ánh mắt Quân như soi thấu tâm can cô. Khánh thở dài, không do dự quay bước. Quân tiến lại gần Chi, ánh mắt tóe lên tia đỏ giận dữ, nhưng nhiều hơn cả là sự thất vọng tràn ngập :

- Hóa ra là vậy đấy cô bé của anh. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao em ngập ngừng khi nói yêu anh, vì sao khi đi bên anh em luôn có cảm giác không an toàn. Em làm như vậy để được gì? Tình yêu không đáng ghét đến mức bị em đối xử như vậy. Đã bao giờ em hỏi mình rằng anh yêu em nhiều đến thế nào? Có bao giờ em nghĩ anh đã từng mơ về ngôi nhà hạnh phúc có anh, có em và cả tương lai của chúng ta? Đã bao giờ em nghĩ sẽ yêu chân thành một người, yêu đến mức người ta có làm em đau đến mấy thì em cũng không thể phủ nhận tình yêu ấy không? Là anh bây giờ đây. Anh yêu em nhưng anh không thể làm con rối trong tay em thêm nữa. Hãy để những kẻ khác làm con rối trong tay em.

- Anh... Đừng đi. Chi chạy theo níu lấy Quân nhưng anh gạt phắt tay cô. Cô loạng choạng ngã. Quân liếc nhìn cô, nhếch mép cười mỉa rồi bỏ đi. Còn mình Chi ngồi lại, tay bưng lên mặt khóc. Những người xung quanh nhìn cô chỉ trỏ, xì xầm bàn tán. Đầu óc cô quay cuồng bởi những lời nói, những mảnh suy nghĩ đan xen trong tâm trí. Bỗng cô thấy có ai đó đang đứng bên mình, đưa bàn tay để kéo cô dậy. Ngước gương mặt đỏ lấm lem nước mắt, cô nhận ra một người quen.

- Linh...

- Đứng dậy đi. Linh vẫn chìa bàn tay ra trước mặt Chi. Chi vội đưa bàn tay mình như tìm được kẻ chết đuối tìm được chiếc phao. Linh đứng đây, cô không đơn độc trước những lời bàn tán. Linh cũng sẽ giúp cô, cho cô một lời khuyên. Cô giang đôi bàn tay để ôm lấy Linh, để dựa vào Linh mà khóc. Linh nhẹ nhàng vỗ về.
- Khóc đủ chưa? Ướt hết vai rồi.

Chi khẽ khàng rời khỏi Linh, mắt cô sưng mọng nước mắt. Linh giơ tay lau những giọt nước mắt rơi. Rồi... Bốp... bốp... bốp... Linh thẳng tay tát vào gương mặt đang đờ đẫn đi của Chi.

- Của Khánh... của Quân... và cả của tao.

- Linh... Sao lại làm vậy?

- Sao lại làm vậy ư? Cô nên tự hỏi bản thân mình ấy. Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ có một người bạn như cô. Cô là gì mà vì cô, tôi đã không còn tương tư mơ mộng đến Khánh. Tôi chấp nhận làm kẻ đứng ngoài, để nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc. Khánh yêu cô, tình yêu của anh ấy thuyết phục tôi từ bỏ tình yêu của mình, nhưng cô thì sao? Tình yêu của cô có đem lại hạnh phúc cho Khánh? Cô chỉ là một kẻ tham lam muốn tất cả mọi thứ thuộc về mình mà thôi. Bản thân cô có hiểu tình yêu là gì không? Vở kịch của cô đến đây chấm dứt rồi, vai diễn của cô cũng vậy. Tôi xấu hổ khi đã là bạn của cô.
Linh đã bỏ đi. Khánh và Quân cũng không còn bên Chi. Cô bước đi vô hồn giữa dòng đường tấp nập. Những ánh đèn lấp lánh đón chào đêm Noel, người người tươi cười. Những cặp đôi tay trong tay hạnh phúc. Hạnh phúc đã từng trong tay cô, nhưng tất cả đã vụt qua. Vụt qua trong tíc tắc, không phải vì Linh, vì Khánh, vì Quân mà chính bởi Chi. Bởi trái tim cô không hề biết, Tình yêu là gì.

Hạnh phúc vụt qua, cô ngơ ngác giữa dòng đời, Yêu thật lòng hay Yêu giả dối? Sống chân thành hay Sống dối gian? Tình cảm của cô dành cho Khánh và Quân đều rất thật, nhưng khi yêu, chân thật chưa phải là đủ, Tình yêu thật sự chỉ tồn tại khi chân thành và sự duy nhất song hành với nhau.

BẠN LÀ MỘT CÁI CÂY CHO NGƯỜI KHÁC

Câu chuyện nhắc nhở tất cả chúng ta một điều quan trọng mà đôi khi vì áp lực cuộc sống chúng ta lại vô tình lãng quên để rồi gieo những đau thương cho những người thân bên cạnh.

Thuở xưa, có một người đàn ông không làm được điều gì to tát cả, không có tiền và chán nản. Một đêm, ông ta cuối cùng không đủ can đảm để sống thêm và đi đến một vực thẳm sửa soạn nhảy xuống.

Trước khi tự tử, ông ta khóc rất lớn và hồi tưởng tất cả những khổ nạn trong suốt cuộc đời của ông ta. Trên một tảng đá cạnh cái vực có một cây nhỏ. Sau khi nghe người đàn ông khóc lóc, kể lể, cái cây cũng khóc vô cùng thảm thiết. Khi người đàn ông thấy cái cây cũng khóc, ông ta hỏi “Cây cũng khóc hả. Có phải cây cũng chịu đựng nhiều đau khổ như tôi không?”

Hãy nhớ rằng mình là một cái cây cho người khác



Cái cây nói “Tôi là một cái cây đau khổ nhất trên thế gian. Nhìn tôi đi, sống trên cái tảng đá, chỉ toàn là đá, không có đất để sinh sản và không có nước để uống. Tôi không đủ ăn suốt đời. Hoàn cảnh đau khổ này làm các cành cây của tôi khô đét và không nẩy nở được, vì thế trông tôi rất thảm não từ lúc mới sinh ra.


Gốc của tôi rất cạn làm cho tôi không đứng vững trước gió, và không thể chịu nỗi cơn lạnh trong mùa đông. Trông tôi rất yếu so với các cây khác, nhưng thật ra đời sống của tôi còn cực hơn là chết”.

Người đàn ông không thể chịu được nữa vì quá thương hại cho cái cây bèn nói “nếu như vậy thì tại sao bạn không kéo thân ra mà chết chung cho rồi”. Cái cây nói “chết thì dễ lắm, tuy nhiên, không có bao nhiêu cây mọc trên vực này cả, tôi không thể chết được”. Người đàn ông không hiểu nổi.


Cây nói tiếp “Bạn có thấy có tổ chim trên thân tôi không” Hai con chim vành khuyên làm cái tổ này và chúng đã sống và sanh sôi nẩy nở trên thân tôi. Nếu tôi chết đi, thì hai con chim này sống ở đâu?”

Người đàn ông dường như hiểu được điều gì đó sau khi nghe những lời này, và thối lùi lại cách ra xa vực thẳm.


Thật ra, mỗi chúng ta không chỉ sống riêng cho mình ta. Không cần biết là một con người thấp kém đến đâu, người đó vẫn là một cây to lớn cho mọi người khác
Được tạo bởi Blogger.

Nơi chia sẽ của phái đẹp

cangdamat.info